Nhìn bà xã buồn như vậy, rồi lại nhìn cả nhà đảng kinh tởm trong màn hình, Để Tịnh Hiên cảm thấy tim mình rất
khó chịu, rung thất vốn dĩ đã dừng lạ3i rồi, lúc này lại loạn nhịp, khó chịu đến mức ông phải nhanh chóng hít thở
sâu.
Tạ Thanh Nghiên phát hiện sự bất thường của Để Tịnh Hiên,1 giọng run lên vì lo lắng.
“Sao thể mình? Lại phát tác rồi à?”
Sau khi Để Tịnh Hiên chịu đựng vượt qua cơn khó chịu, ông vỗ nhẹ và9o tay Tạ Thanh Nghiên, dịu dàng nói:
“Không sao đâu, không cần lo lắng.” “Làm sao vậy? Trước kia không phải uống thuốc nghỉ ngơi ba ngày sẽ khỏi
h3oàn toàn sao? Hơn nữa cũng sẽ không phát tác giữa chừng.”
Để Tịnh Hiên cau mày, thở dài, nói thật: “Tôi cũng bị chọc tức.”
Tạ Than8h Nghiên nhìn bộ dạng khó chịu của ông xã, nghĩ ông tức giận cũng vì người nhà kia, ý nghĩ giết người
trong lòng sắp không giữ được nữa rồi.
Sao Để Tịnh Hiên có thể không nhìn ra sát khí trong mắt vợ mình được?
Ông an ủi vỗ nhẹ vào lưng vợ rồi ân cần giúp bà bình tĩnh lại: “Nhưng mình à, có chuyện này vẫn đáng để ăn
mừng.”
“Chuyện gì?” “Mình không để ý đến những gì bọn họ nói sao? Họ nói rằng Thiên Thiên đã tự làm xét nghiệm kiểm
tra huyết thống rồi, bây giờ đã không để ý đến bọn họ nữa.”
“Vậy thì sao chứ? Cho dù con bé không đi xét nghiệm thì cuối tuần chúng ta cũng sẽ nói cho con bé biết thôi.”
Dừng lại một chút, Tạ Thanh Nghiên nắm lấy tay Để Tịnh Hiên hỏi: “Ông xã, mình nói xem có phải Thiên Thiên đã
biết chuyện em là mẹ con bé rồi không?”
“Rất có thể.” Để Tịnh Hiên trả lời. Trong mắt ông đầy ngợi khen và cùng chiều dành cho con gái mình.
Mắt Tạ Thanh Nghiên đột nhiên sáng ngời: “Ý của mình là, con gái đã đoán ra được em là mẹ đẻ của con bé rồi, cho
nên con bé mới vui vẻ hòa nhã với em như vậy, mới nhận quà chúng ta một cách đương nhiên như vậy? Con bé
nhận quà của chúng ta, có phải là con bé đã công nhận chúng ta rồi không?”
Để Tịnh Hiền gật đầu: “Ít nhất thì tôi cũng nghĩ như vậy. Thực ra, lúc trước tôi đoán rằng con bé có thể đã biết thân
phận của mình rồi. Thậm chí là từ khi mình ăn vạ con bé, con bé đã biết. Chỉ là mình không nhận con bé nên con bé
cũng không tiện nhận mình thôi ”
“Không… không phải em không nhận con bé! Em sợ đột nhiên nói với con bé những chuyện này sẽ khiến con bé sợ.
Em sợ vì con bé đã phải chịu quá nhiều cực khổ rồi, chúng ta làm bố mẹ mà bây giờ mới phát hiện, con bé sẽ cảm
thấy chúng ta không có trách nhiệm, không muốn nhận chúng ta, nên em mới không dám nói.”
Tạ Thanh Nghiên cụp mắt xuống: “Em vốn nghĩ có thể biết được tình hình năm đó từ cặp vợ chồng khốn nạn nhà
họ Cảnh kia rồi nhận con bé, nhưng ai biết được rằng không điều tra được gì cả. Xem ra Trình Thục Ngọc thực sự
không biết thân phận của người đã thuê bà ta mang thai năm đó.”
Ánh mắt Để Tịnh Hiên hơi lạnh, ông vỗ lưng vợ và nói: “Yên tâm, con gái của bọn họ còn đang ở nhà chúng ta kìa.
Có con tin, còn sợ không tìm được người đứng sau à?”
“Đã có kết quả xét nghiệm chưa?” “Tôi bảo làm hết rồi gửi cho tôi một thể, còn hai phút nữa.”
Vừa nói xong, hộp thư của Để Tịnh Hiên có email mới.
“Đây rồi.”
Để Tịnh Hiên mở email ra, bên trong có rất nhiều hình ảnh.
Đầu tiên là quan hệ huyết thống giữa cô con gái đang ở nhà và Tạ Thanh Nghiên.
Mức độ trùng khớp là 0,0001%, kết quả xét nghiệm là không có quan hệ huyết thống.
Mặc dù họ đã biết trước kết quả này từ lâu, nhưng nhìn thấy bằn báo cáo, Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên vẫn không khỏi sầm
mặt.