Dù là ô tô hay mô tô, tất cả đều là biển giá.
Trên con đường này có mấy con ngõ thông ra các con đường nhỏ khác, phả3i tốn rất nhiều nhân lực, vật lực để điều
tra hướng đi của chiếc xe, còn không chắc có thể tra ra được.
Trình Thục 1Ngọc vô cùng tức giận, gọi điện thẳng cho Cảnh Học An, Cảnh Học An cũng nhờ quan hệ, cảnh sát
không còn cách nào khác, chỉ 9có thể điều tra.
Kết quả là đã tìm thấy chiếc xe bị bỏ trong một con ngõ. Bây giờ thì thực sự không tìm được người 3nữa rồi.
Chuyện này chỉ có thể lưu trong hồ sơ, nhưng Trình Thục Ngọc chỉ có thể chịu thiệt lần này. Đối phương là 8một
chiếc xe van cũ và một chiếc mô tô rách, nhưng xe của bà ta là chiếc Maserati hàng đầu.
Lúc trước khi Cảnh Thiên kết hôn, khi nhà họ có năm mươi triệu dư dả, bà ta đã bỏ ra hơn ba triệu để mua nó! Mới
có hơn ba tháng mà đã bị đập đến mức không thể nào lại nổi nữa.
Nhưng không tìm được người thì cũng không ai đến.
Trình Thục Ngọc về nhà và nói với Cảnh Học An về việc đi tìm Cảnh Thiên, sau đó nói về chuyện chiếc xe, tức đến
run tay.
“Mẹ, đám người này rất kỳ lạ, nếu bọn họ thực sự là ăn vạ thì tức là bọn họ thiếu tiền. Nếu thiếu tiền thì tại sao lại
vứt bỏ chiếc xe đi? Cho dù chỉ là một chiếc xe van rách mười hai mươi nghìn là mua được thì cũng là tiền mà. Bọn
họ vứt xe rồi cũng phải đập xe của mẹ trút giận, mẹ không thấy lạ à?”
“Ngoài ra còn chuyện cháy nhà nữa, đến bây giờ cũng chưa tìm được hung thủ. Cặp vợ chồng bên cạnh lại kiêu
căng như vậy, thậm chí ngay cả khi chúng ta nhắc đến nhà họ Chiến thì họ cũng không sợ. Bố mẹ chưa từng nghĩ
thực ra họ là người quen của nhà họ Chiến à?”
“Giờ Cảnh Thiên đã biết cô ta không phải là con đẻ nhà chúng ta rồi, nghĩ đến những chuyện mà cô ta đã gặp phải,
nếu nói trong lòng không hận thì ai tin chứ? Mặc dù Chiến LệXuyên bị liệt, nhưng dù sao anh ta cũng từng là giám
đốc điều hành của nhà họ Chiến, là chủ gia đình, cộng thêm việc anh ta cưng chiều Cảnh Thiên, vì Cảnh Thiên mà
động tay chân với nhà chúng ta, chuyện này đối với nhà tư bản giàu có như họ mà nói, chỉ là chuyện động tay là có
thể làm được.”
Lời nói của Cảnh Lạc có thể nói là khai sáng.
Sắc mặt Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều trầm xuống.
Một lúc lâu sau, Trình Thục Ngọc gần như hét lên: “Gọi là kẻ vô ơn còn đề cao nó! Nó là đồ súc vật!”
“Phì! Bà mới là súc vật ấy! Đáng đời bị đốt! Đáng đời bị đập! Đập hay lắm!”
Trong căn biệt thự sang trọng nhất khu đô thị, Để Tịnh Hiện đang dựa vào đầu giường, sắc mặt đã tốt hơn ngày
hôm qua rất nhiều, Tạ Thanh Nghiên đang nép vào vòng tay chồng mình, trước mắt có một màn hình trình chiếu,
trong màn hình, họ có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của cả nhà Cảnh Học An.
Nghe xong lời đối thoại của ba người đó, Tạ Thanh Nghiên tức giận nhảy dựng lên, ngay cả khi lúc này chồng bà
vẫn đang trong thời gian nghỉ ngơi, phút trước bà còn sợ chồng mình va đập, động đậy, lúc này cũng tức đến gần
như nhảy lên.
“Mình đừng giận, để tôi xử lý bọn họ.”
Đế Tịnh Hiền nhanh chóng vươn tay ôm người vợ sắp nhảy khỏi giường vào lòng an ủi. “Không phài tôi đã sắp xếp người đi nổi
duyên cho Cành Lạc rồi sao? Yên tâm đi, tất cả những chuyện trước đây bọn họ nhồi nhét cho con gái chúng ta, tôi sẽ khiến cả nhà
bọn họ phải trả lại gấp trăm nghìn lần.”
Tạ Thanh Nghiên biết rằng chồng mình nói được làm được, tùy đã gần hết giận, nhưng cả người cũng cảm thấy không ổn.
Được bàn tay to lớn của chồng ôm vào lòng, nước mắt Tạ Thanh Nghiên không ngừng tuôn rơi. “Em cũng biết mình đã sắp xếp người
rồi, cũng biết sau này cô ta không chết thì cũng phải điên, nhưng em nghĩ đến con gái chúng ta phải chịu khổ suốt hai mươi năm trong
một gia đình như vậy, em buồn lắm. Hu hu hu… ông xã, em buồn quá…”