“Đúng là tạo đã nhặt mày về. Đứa bé được sinh ra ở bên dưới tòa chung cư đã chết từ lâu rồi, cũng chính vì thế nên
tao đau lòng, muốn nhảy sông,3 cho nên mới nhìn thấy mày bị vứt ở giữa sông. Vì vậy tao mới nhảy xuống cứu
mày. Khi đó tao vừa mới sinh con xong, còn đang trong thời gian ở c1ữ, vì cứu mày, tao đã nhảy xuống dòng sông
chảy xiết, cố gắng với mày lên bờ, còn vì thế mà bị mắc bệnh cả đời, dẫn đến Tiểu Lạc và Tiểu Kiệt nh9à tạo vừa
sinh ra, một đứa mắc bệnh bẩm sinh, một đứa thì bị tự kỷ.”
Vì vậy tao mới thôi, lần đến Tiểu
“Tao cứu mày, lại hai con3 trai con gái của mình, bây giờ mày được gả vào nhà giàu, lẽ nào không nên giúp gia
đình giải quyết vấn đề à? Lẽ nào mày không nên làm chuyện mà8 người làm con gái, làm chị gái nên làm à?”
“Mày và Tần Dịch yêu nhau, bố mày thấy mày và Tần Dịch có quan hệ tốt như vậy nên mới đầu tư mười triệu. Ồ,
bây giờ mày chia tay với Tân Dịch rồi lại muốn chúng tạo chịu trách nhiệm à? Ngoài ra, ngôi nhà trong khu bị đốt
rồi, bố mày, tao và Cảnh Lạc chỉ có thể thuê một ngôi nhà rộng 169m2 để ở. Chúng tạo không thể chọc vào cặp vợ
chồng đó được, nếu mày không nhờ nhà họ Chiến giúp đỡ thì chuyện này không xong đâu!”
“Còn nữa, chúng ta không thể ở mãi trong cải căn nhà bé tí 169m2 mãi được, nhưng bây giờ biệt thự bên ngoài một
căn cũng phải mấy chục đến hơn trăm triệu tệ, chuyện này mày tự xử lý đi!”
Mặc dù Cảnh Học An đã dặn dò bà ta rất kỹ rằng tuyệt đối đừng bao giờ đề cập đến việc mua nhà trước khi bà ta ra
ngoài, chỉ tiện mồm nhắc đến việc nhà của họ đã bị cháy rụi rồi thôi, khiến Cảnh Thiên thấy thương. Nhưng nói
đến cuối cùng, Trình Thục Ngọc trơn mồm, đề cập luôn đến việc mua biệt thự với Cảnh Thiên.
Nhìn dáng vẻ đương nhiên của Trình Thục Ngọc, Cảnh Thiên cười hỏi: “Ngoại hình này của bà năm đó cũng có thể
được coi là xinh đẹp rồi, lại biết diễn kịch như vậy, sao năm đó bà không đăng ký vào học viện hý lịch thành phố H
nhỉ? Lại đi mang thai hộ cho người ta?”
Một câu nói đã đẩy câu “con gái vừa sinh ra đã chết” của Trình Thục Ngọc lại.
Khuôn mặt Trình Thục Ngọc lập tức cứng đờ.
“Từ khi còn nhỏ, bà đã dùng bệnh của Cảnh Lạc và Cảnh Kiệt để đánh lừa tôi, tôi không tranh luận với bà. Nhưng
tôi nghĩ bà vẫn nên hiểu một số kiến thức y học cơ bản. Cho dù đúng là bà cứu tôi nên đã làm hỏng hệ thống miễn
dịch của bà, nhưng điều đó không gây ra bệnh tim bẩm sinh của Cảnh Lạc và bệnh tự kỷ của Cảnh Kiệt. Căn bệnh
bẩm sinh của hai đứa chỉ có thể cho thấy gen di truyền của hai người có vấn đề, không liên quan gì đến tôi cả. Còn
về hệ miễn dịch của bà, một người mà mấy năm còn chẳng bị ốm lấy một lần, lại nói với tôi là hệ miễn dịch của bà
không tốt á? Bà coi tôi là đồ ngu à?”
Trình Thục Ngọc: …
“Đối với một người phụ nữ vì năm triệu mà đi đẻ thuê cho người ta, công trường xảy ra sự cố khiển công nhân tử
vong, cô nhi viện muốn nhận nuôi, bảo mấy người trả tiền đền bù thiệt hại tính mạng, mấy người lại sống chết đòi
nhận nuôi đối phương, nhưng lại vứt đứa bé đó ở nông thôn dưới quê, để nó tự sinh tự diệt, nuốt trọn số tiền đền
bù đó của đối phương. Bà nói với tôi là năm đó bà cứu tôi từ dưới sông lên á?
Còn mang tôi về nhà, để tôi ăn của nhà bà, dùng của nhà bà. Bà nghĩ tôi ngu à? Dễ lừa à? Hay là bà cho rằng tôi
chính là đồ sao chổi?”
Giọng Cảnh Thiên vẫn không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, nhưng câu nào cũng có thể đâm thủng lời nói của Trình
Thục Ngọc.
Trình Thục Ngọc bị những lời nói này của Cảnh Thiên làm cho giận đỏ mặt, bà ta không biết phải nói gì tiếp theo.
Thấy bà ta không còn gì để nói, Cảnh Thiên đưa ra tổng kết.
“Rốt cuộc tôi là con ai, tại sao tôi lại ở nhà bà, tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng.”