Cảnh Thiên đón lấy tài liệu trong tay Quan Vũ Thần, nụ cười trên môi càng tươi thêm.
“Chị Thiên, ở đây còn cần em nữa không ạ?” “Kh3ông cần, cô sang đó chờ tôi là được.”
“Vâng ạ.”
Ánh mắt Quan Vũ Thần khi nhìn Trình Thục Ngọc ngập tràn về thương hại và b1ực bội, sau đó cô ta bỏ đi.
Trình Thục Ngọc rất khó chịu khi bị nhìn với ánh mắt như vậy, bà ta hỏi: “Rốt cuộc là mày có đồng ý vớ9i những gì
tao nói không? Cảnh Thiên, dù gì thì bố mẹ cũng là bố mẹ mày, bố mẹ đầu tư cho Tần Dịch VÌ mày, mày lại không
thèm báo với bố m3ẹ một tiếng trước khi xử lý Tần Dịch, mày đấy…”
Đột nhiên một xấp giấy tờ bị Cảnh Thiên ném thẳng vào mặt Trình Thục Ngọc.
Bà ta không tránh kịp, đương nhiên, có tránh cũng không kịp.
Kính râm tuột xuống cổ, khẩu trang cũng lệch đi.
Đầu bà ta kêu ong ong lên.
Còn tập tài liệu thì bà ta không kịp đón lấy, rơi xuống đất.
“Cảnh Thiên, cái đứa bất hiếu này, mày dám đánh tao! Tao là mẹ mày!”
Trình Thục Ngọc gầm lên giận dữ khiến nhóm người ở phía xa nghe thấy. Bọn họ bỗng cảm thấy hình như mình đã
hít được thị thơm rồi.
Cảnh Thiên dám đánh mẹ mình?
Cho dù mẹ mình đã làm sai thì đó cũng vẫn là mẹ mình.
“Rảnh lắm à?”
Mấy người ở gần đang hít hăng say thì tiếng Vân Tiêu đột ngột vang lên khiến mấy nhân viên công tác sợ hãi tản ra
ngay lập tức.
“Chuyện của người ta, mấy người không biết thì tốt nhất đừng có xía mũi lung tung, tránh lửa cháy lan lên người,
có hối hận cũng không kịp đâu.”
Mấy người này đã nghe thấy những gì Vân Tiêu nói, nhưng trong lòng lại không quá để ý. Bởi vì cho dù truyền ra
ngoài rồi thì cũng không tra đến bọn họ được, cho dù có tra được thì cũng không có chứng cứ.
Vân Tiêu vừa sầm mặt nhìn mấy nhân viên công tác tỏ ra sợ hãi nhưng không hề cảm nhận được nguy hiểm, vừa
gọi điện dặn dò. ở góc bên kia, nhìn bà Cảnh đã bị mình đánh đến mức mất cả “phong độ đại gia”, Cảnh Thiên
càng cười tươi hơn.
“Bà là mẹ tôi? Bà chắc chắn bà là mẹ tôi chứ?”
Lời Cảnh Thiên nói đã khiến Trình Thục Ngọc đang nổi cáu im bặt ngay lập tức. Bà ta nhìn Cảnh Thiên như yêu
quái, bà ta sởn tóc gáy, nuốt nước bọt.
“Tao không phải mẹ mày, chẳng lẽ mày là mẹ tao? Mày còn dám đánh tao! Cảnh Thiên, bao nhiêu người đang nhìn
thế này, mày không sợ người ta nói là bất hiếu à? Mày còn muốn sống trong giới giải trí nữa không?”
“Tôi không phải mẹ bà, nhưng tôi là bố bà.”
Trình Thục Ngọc: …!!!
Cành Thiên đưa chân ra đá vào tập tài liệu dưới đất: “Xem đi. Xem xong hẵng nói chuyện với tôi.”
Trình Thục Ngọc không muốn nhặt đồng giấy tờ đó lên.