Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 518




Không ngờ Cảnh Thiên lại nói thẳng ra như thế.
Còn nói ngay trước mặt bao nhiêu người thế này.
Điều này khiến bà 3ta không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng Cảnh Thiên lại hỏi tiếp không chịu tha: “Sao
không nói gì nữa? Bà muốn nói vì anh V1ân Tiêu mà đến Tần Dịch cũng làm sao? Anh Vân Tiêu là người anh mà
tôi nhận, Tần Dịch là cái gì? Bà muốn nói là đến Tần Dịch là 9em…”
Chữ em rể còn chưa kịp nói ra, Trình Thục Ngọc đã trợn mắt lên, hốt hoảng quát: “Câm ngay!”
Cảnh Thiên nh3ướng mày, cười: “Tôi còn tưởng bà định tiếp tục chủ đề về Tần Dịch ngay trước mặt mọi người cơ. Được rồi, nói thẳng đi, bà tìm t8ôi để làm gì?”
Thấy Cảnh Thiên vẫn tỏ ra lợn chết không sợ nước sôi, Trình Thục Ngọc sắp bị cô làm cho tức chết rồi nhưng cũng
không dám nói gì nhiều, chỉ nói nhỏ: “Đi ra đây với mẹ, mẹ có việc cần tìm con.”
Nói xong, bà ta đi về một chỗ vắng người hơn.
Cảnh Thiên lại bảo Quan Vũ Thần như ông lớn: “Lấy đồ của tôi ra đây.”
Đương nhiên là Quan Vũ Thần biết đại ca nhà mình muốn lấy thứ gì, mắt cô ta sáng lên: “Vâng.”
Vân Tiêu lại không yên tâm, tiến lên khẽ nắm lấy cánh tay Cảnh Thiên, Hình Mỹ Kỳ ở đằng xa nhìn thấy, con người
trong mắt co lại.
Vân Tiêu muốn nói gì đó nhưng lại bị Cảnh Thiên ngắt ngang.
“Yên tâm, không sao đâu. Bà ta không dám làm gì tôi đâu.”
Vân Tiêu muốn đi cùng nhưng thấy em gái mình không cho đi theo, anh ta đành bảo: “Tôi ở ngay bên cạnh thôi,
nếu bà ta bắt nạt cô, cô cứ gọi tôi. Cho dù bà ta nói gì, cô đều có thể mặc xác bà ta, tôi có cách khiến bà ta không thể
làm gì cô.”
Vân Tiêu nói không hề tránh né khiến Trình Thục Ngọc không nhịn được mà chửi ầm lên: “Cậu là cái thá gì? Tôi
dạy dỗ con gái của tôi thì liên quan gì đến cậu? Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng có
phí thời gian nữa!”
Vân Tiêu không phản bác, chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Con gái của bà?”


Ánh mắt lạnh thấu tận xương đó khiến Trình Thục Ngọc trở nên hốt hoảng ngay tức khắc.
Nhìn người đàn ông khôi ngô này, Trình Thục Ngọc bỗng kinh ngạc nhận ra Cảnh Thiên giống cậu ta đến mấy
phần. Đặc biệt là phong thái và khí thế.
Kết hợp với những gì người kia nói, một suy đoán khiến bà ta hoảng sợ đột ngột xuất hiện, khuôn mặt vô cùng
hoảng loạn.
Nhưng may là vì mặt bà ta đang bị thương nên hôm nay đã trang bị đầy đủ, cho dù có biến sắc thì người khác cũng
không thấy được.
“Nó không phải con gái tôi thì là con gái cậu chắc? Cái người này hay thế nhỉ? Ra đây với mẹ!” Trình Thục Ngọc ra
tối hậu thư cho Cảnh Thiên rồi đi ra một góc.
Cảnh Thiên đi theo, quan sát bà ta một lượt rồi cười: “Set váy của Valentino, được nha, sống cũng thoải mái lắm.
Không phải mấy người thiếu tiền à? Thiếu tiền mà vẫn xa xỉ như thế, xem ra là tìm được đại gia


rồi.”
Cành Thiên nói vô cùng chắc chắn, vẻ giễu cợt trong mắt không hề giấu giếm. “Cái váy này là Tiểu Lạc mua cho tao, mày tưởng ai
cũng vô lương tâm như mày à? Rõ ràng là gà vào nhà giàu rồi nhưng lại để bố mẹ sống chết mặc bay.” “Thổ năm chục triệu kia của
tôi là vứt cho chó ăn à?”
“Cảnh Thiên, tạo là mẹ mày! Mày thái độ kiểu gì thế hà?”


Thấy Cảnh Thiên vẫn nguyên bộ dạng cười tươi rói mà bà ta ghét nhất, Trình Thục Ngọc biết mình lại đi lệch chủ đề rồi, bèn bảo.