“Chồng chị không khỏe, hôm nay bị ốm rồi. Chờ anh ấy đỡ hơn một chút rồi mai lại đến. À đúng rồi, chồng chị
cũng là fan của em, buổi hẹn ở qu3ảng trường Hoành Tân cuối tuần này, chị có thể đưa anh ấy đi cùng để xin chữ
ký của em không?”
Ý định của Tạ Thanh Nghiên là phụ chồ1ng một tay, cho ra mắt con gái để cày cảm giác tồn tại. Không thì cứ đột
ngột xuất hiện như thế, bà cũng cảm thấy lo thay chồng.
Như9ng Cảnh Thiên lại để ý đến chuyện “chồng chị không khỏe” hơn.
“Chồng chị sao thế?” Bởi vì đây là bố ruột của cơ thể này, hơn nữa còn3 là người thực lòng đối xử tốt với cô, Cảnh
Thiên nhất quyết sẽ không keo kiệt y thuật của mình,
“Tim anh ấy có vấn đề, bệnh lâu rồi8, không có vấn đề gì lớn quá đầu. Thiên Thiên, em có đồng ý với đề nghị vừa
rồi của chị không? Chị có thể đưa chồng chị đi cùng không?”
Tạ Thanh Nghiên không có ý định nói bệnh tình thật sự của Để Tịnh Hiên với con gái.
Họ vẫn chưa cho con gái được gì mà đã để cô đối mặt với việc bố ruột bệnh tật, hơn nữa còn có thể rời khỏi cô trong
thời gian ngắn. Bản thân Tạ Thanh Nghiên đã kiên quyết không muốn thừa nhận rồi, bà càng không muốn để Cảnh
Thiên biết được.
Làm vậy chỉ khiến con gái lo lắng hơn.
Nhưng khi thấy Tạ Thanh Nghiên nhắc đến bệnh tim, Cảnh Thiên đã đoán được tình hình ngay. Để Tịnh Hiên cũng
có thể coi là khách quen của cô, năm nào cũng đến chỗ cô khám bệnh rồi mua thuốc, còn cô thì cũng tiến hành điều
chỉnh thuốc theo tình trạng bệnh hằng năm của ông. Hồi trước không biết tên thật của người này là Để Tịnh Hiên,
nhưng sau khi xem bệnh án của Đế Vân Hi và Lăng Thiên Thần, cô đã có thể chắc chắn được cơ bản rồi.
Thuốc của Đế Tịnh Hiên không còn nhiều nữa, chắc chắn mẹ cô đang lo lắng cho ông ấy nhỉ?
Cảnh Thiên khẽ cười.
Đúng là duyên phận.
“Tư Kỳ, cô có muốn ăn gì không?”
Ba người đang ngồi nói chuyện cười đùa với nhau đều ngơ ngác liếc nhìn Cảnh Thiên đang tỏ ra khác thường.
Đặc biệt là Quan Vũ Thần con mắt như muốn rơi ra ngoài
Cô ta cảm thấy như mình gặp ảo giác rồi. Đại ca không thích thân cận với người khác, hình như ban nãy đã chủ
động chăm sóc Lăng Tư Kỳ vừa đi ngang qua trước mặt bọn họ?
Lăng Tư Kỳ không ngờ đột ngột bị Cảnh Thiên gọi lại.
Nhìn Cảnh Thiên cười tươi rói, Lăng Tư Kỳ không biết vì sao trong đầu lại đột ngột xuất hiện hình ảnh người đàn
ông cũng cười tươi, trông thì vô hại nhưng thực ra lại chẳng khác nào một con cáo. “Cảm ơn, tôi ăn sáng rồi, mọi
người ăn thong thả.”
Lăng Tư Kỳ khẽ gật đầu một cách lịch sự với Cảnh Thiên rồi bỏ đi trước đôi mắt hoa đào tít lại vì cười của Cảnh
Thiên.
Cảnh Thiên sở mũi.
Hình như cô chưa có bất cứ mâu thuẫn nào với Lăng Tư Kỳ mà nhỉ? Sao cô ấy lại sợ mình thể?
Là vì Dương Duyệt à? Hay Cảnh Lạc? Hay là Tần Dịch?
Cô đầu có làm gì cô ấy đâu!
Bởi vì đó là chị dâu của cô mà, có cả cháu rồi cơ. (1)
“Chị Thiên, cô ấy không trêu chọc gì chị đầu đúng không?” Quan Vũ Thần hỏi, giọng thấp đi tàm độ.
Ai mà còn không có mắt, không cần Cảnh Thiên ra tay, cô ta sẽ ra tay hộ Cành Thiên.
“Tôi thấy cô ấy thuận mắt nên mời cô ấy lại ăn chung với chung ta thôi, cô đừng có mà rước kẻ thù giả tưởng cho tôi.”