“Anh căng thẳng cái gì?” Cảnh Thiên không hiểu. | Chiến Lê Xuyên vùi mặt vào gối đầu nên khi nói giọng trầm
khàn nghe hơi ủ rũ.
“3Em nói em không thích tôi… Em sẽ rời xa tôi. Tôi không giữ được em…”
Cảnh Thiên: …
“Tuy tôi có thể hiểu được, nhưn1g… nghĩ đến việc em sẽ rời đi, tim tôi sẽ đau, tôi sẽ buồn… sợ ngày em đi sẽ đến rất
nhanh.”
Nhìn người đàn ông đang nằm trê9n giường, Cảnh Thiên ngơ ngác. Nhưng lại thấy đau lòng nhiều hơn.
Một lát sau Cảnh Thiên mới lên tiếng như đã đầu hàng: “Ừm… h3ình như tôi đâu có nói mấy câu này. Là tự anh nói
mà.”
Chiến Lê Xuyên hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện của hai người…
Đúng là anh nói thật.
Nhưng cũng vì cô nói sẽ không sinh con cho anh, anh mới nói tiếp theo lời cô thôi.
Nghĩ đến chuyện tình đầu của mình còn không chịu sinh con cho mình, Chiến Lê Xuyên thấy ngực đau nhói.
“Sao tôi có cảm giác như trong tâm mạch của anh có một luồng khí đang xung đột vậy? Có phải anh đang có
chuyện gì không vui không? Bây giờ anh đang trong thời gian phát bệnh, luồng khí này rất dễ gây tắc nghẽn khỉ
mạch toàn thân anh đấy.”
Thấy Chiến Lê Xuyên không đáp, Cảnh Thiên hỏi: “A Xuyên, sao anh không nói gì?”
“Tôi không dám nói.”
Người đàn ông vùi nửa khuôn mặt vào gối, giọng điệu ủ rũ, vô cùng đáng thương.
“Vì sao?”
“Tôi sợ nói rồi thì em sẽ không vui.”
“Không đầu, anh nói đi.” Lúc này Cảnh Thiên đã qua giai đoạn phản ứng sau sang chấn, đột nhiên trở nên thật đàn
ông.
“Tôi sợ em sẽ đột ngột bỏ đi…”
Cảnh Thiên: …
“Tôi không cần em sinh con cho tôi, cho dù cả đời này không có con cũng chẳng sao. Nhưng… tính mạng này của
tôi thuộc về em, nếu em đi, có thể mang theo cả tôi không?” 2
Cảnh Thiên truyền nguyên khí của mình sang cơ thể của Chiến Lê Xuyên, Chiến Lê Xuyên thực sự cảm nhận được
cảm giác căng cứng khắp cơ thể mình đang giảm bớt, tuy vẫn thấy đau đến tận xương nhưng đã có thể nhúc nhích
một chút, anh cũng không còn quá hoảng sợ như trước đó nữa.
Nhưng Cảnh Thiên vốn dĩ đã say sẵn, lại thêm nguyên khí giảm đi quá nhanh, đầu óc cũng trở nên chậm chạp.
Nghe câu hỏi đáng thương của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên nóng đầu, đồng ý ngay.
Chiến Lê Xuyên: ???
“Thiên Thiên, em ừ cái gì thế?”
“Không phải anh nói anh là của tôi à? Nếu anh là của tôi, sau này tôi đi đâu cũng sẽ đưa anh theo là được rồi.”
Chiến Lê Xuyên ngơ ngác, cảm giác mừng rỡ điên cuồng bừng lên trong đầu. Anh không để tâm đến cơ thể đang
đau nhức, bật dậy nhìn ra phía sau.
Lần này, cuối cùng thì vết mổ đang nứt miệng đã rách ra một đường hoàn hảo dưới sự tìm chết của Chiến Lê
Xuyên.
Cảnh Thiên: …
“Vết mổ của anh rách ra rồi kìa.”
Chiến Lê Xuyên nhìn sắc mặt sầm sì đến đáng sợ của vợ, tim thốt lên. Sự phấn khích đầy ắp đã biến thành ngoan
ngoãn, anh từ từ nằm xuống, nằm yên, sau đó từ từ giang hai bên tay đang biến dạng sang hai bên.
Sau đó, anh không nói gì nữa.
Cảnh Thiên thấy Chiến Lê Xuyên thấy rất buồn cười nhưng cũng rất ngoan, cô hơi đau lòng.
Thế là cô bèn đi sang phòng làm việc, lấy một bộ kim chỉ từ trong két ra.
“Hơi đau đấy nhé.”
“Không sao, chi cần sau này em đi có thể đưa tôi theo thì có thế nào cũng không sao hết.”
Cảnh Thiên mím môi, sau khi sát trùng bèn khâu lại miệng yết thương cho anh.