“Đó là cưỡng ép chứ không phải là tự nguyện. Sau khi chị biết cũng nên lập tức giống như Khương Vũ Hi, nhắc
nhở tôi, hoặc là n3hanh chóng bảo tôi đi ứng cứu, chứ không phải là đi bắt gian.”
Chiến Thư Du á khẩu, nước mắt đầm đìa trên mặt: “Vì ng1ười phụ nữ này, em muốn cá chết lưới rách với chị à?”
“Lẽ nào không phải là em tính kế hãm hại anh trước, bị người ta9 bắt tận tay rồi còn vừa đánh trống vừa la làng,
bây giờ đối diện với chất vấn của bọn anh mà em còn muốn cá chết lưới rách à3?” Chiến Vũ Hằng không còn gì để
nói với Chiến Thư Du.
“Anh im đi, anh có tư cách gì mà nói em hãm hại?”
Chiế8n Vũ Hằng cười lạnh, mở điện thoại ra. Bên trong, đoạn hội thoại giữa Võ Nghịch và Chiến Thư Du được bật
lên.
“Cô hai, hôm nay tôi đã nói với Chiến Vũ Hằng về chuyện cưỡng hiếp Cảnh Thiên theo mệnh lệnh của cô rồi. Anh
ta rất thích Cảnh Thiên, cũng rất muốn có được 40% cổ phần trong tay Cảnh Thiên, vì vậy anh ta đã đồng ý với ý
kiến của tôi. Đợi khi anh ta ra tay với Cảnh Thiên, tôi sẽ gọi cho cô ngay.”
“Làm tốt lắm, sau khi anh ấy cưỡng hiếp thành công, tôi không chỉ để con gái anh được chữa trị miễn phí tốt nhất,
mà còn đưa cho anh năm mươi triệu để anh cao chạy xa bay.”
“Cô hai, Cảnh Thiên đã về nhà rồi, Chiến Vũ Hằng đã ra ngoài, bây giờ tôi sẽ cùng anh ta về nhà.”
“Cô hai, Chiến Vũ Hằng bỏ thuốc vào trong ly của Cảnh Thiên rồi. Cô có thể đưa ông cụ và cậu ba về rồi đấy.”
“Anh hãm hại em!” Chiến Vũ Hằng cau mày.
“Anh cố ý để cho Võ Nghịch tiếp cận với em, sau đó dụ em cần câu!”
Chiến Vũ Hằng cười lạnh: “Chiến Thư Du, bản thân em kinh tởm, đừng nghĩ người khác cũng kinh tởm như em.”
“Chiến Vũ Hằng, anh cho rằng mình là cái thá gì? Bình thường Cảnh Thiên là một cái máy cãi nhau, anh xem hôm
nay cô ta đã nói gì? Anh nhìn lại trạng thái của cô ta đi, anh đã cho cô ta uống thuốc gì rồi?”
Chiến Vũ Hằng đã mất bình tĩnh trước giọng điệu mạnh mẽ và không biết xấu hổ của Chiến Thư Du.
“Nếu anh không bỏ thuốc, cô ta uống một chai rượu hoa quả mà say được à? Em sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này!”
“Được rồi!”
Ông cụ nghiêm khắc mắng Chiến Thư Du, nhìn cô ta hồi lâu rồi thốt ra một từ…
“Cút.”
“Ông nội!” Chiến Thư Du không thể tin được.
Bình thường ông cụ chỉ hung dữ với Chiến Vũ Hằng, chỉ cần cô ta và Chiến Vũ Hằng xảy ra xung đột, ông nội đều
đứng về phía cô ta.
Còn Chiến Lê Xuyên thì quay người vào thang máy mà không nói một lời.
Thứ nhất là không muốn phí lời với Chiến Thư Du nữa, không muốn đối diện với khuôn mặt đó của cô ta nữa, thứ hai… đây mới là
điều quan trọng nhất.
Bởi vì người phụ nữ trong lòng quá không an phận. Nếu không phải anh xây một bức tường cao che chắn hai người họ lại thì bộ dạng
hiện tại của anh thật sự không thể gặp người khác được.
Người phụ nữ này vừa đột nhiên cởi cúc áo của anh ra, Hạnh phúc đến quá đột ngột và không kịp phòng bị thế này, Chiến Lê Xuyên
cảm thấy mình không nên lãng phí giờ lành đề đấu võ mồm với Chiến Thư Du. Khống chế hơi thờ đã trở nên gấp gáp của mình,
Chiến Lê Xuyên ngồi xe lăn trở về phòng ngủ. Giường ở đây vẫn là giường đẩy được chế tạo đặc biệt để tiện cho việc vệ sinh thay
quần áo và đưa đến bệnh viện khi bị bại liệt lúc trước. Chiến Lê Xuyên chỉ liếc nhìn một cái rồi đi về hướng phòng của Cảnh Thiên.