Khi trợ lý đặc biệt nhìn thấy Cảnh Thiên, sắc mặt của anh ta đã như tro tàn.
Anh ta biết Chiến Vũ Hằng đã biết. “3Hỏi cậu đấy, sao không nói gì?”
Vẫn không có ai lên tiếng.
“Chị hai, chị như vậy sao lại cảm thấy giống 1như phải chịu ấm ức to lớn lắm vậy? Hay là chị nhìn thấy tôi chỉnh tề
đứng trước mặt chị, chị cảm thấy l” của mình bị sỉ9 nhục à?”
“Đừng nói linh tinh!” Chiến Thư Du phẫn nộ nhìn Cảnh Thiên, quát: “Đừng quên ai là người giới thiệu cô3 vào nhà
họ Chiến!”
“Đại sư Tịnh Viễn. Sao hả, lẽ nào chị nghĩ là chị à?”
Câu trả lời của Cảnh Thiên khi8ển Chiến Lê Xuyên – người luôn không nói gì không nhịn được mà thấp giọng cười.
“Anh cười cái gì? Anh thấy tôi nói không đúng à?”
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên, đôi mắt quyến rũ còn mang theo cả sự bướng bỉnh và ngạo nghễ thường ngày
không thể hiện với anh, ông cụ Chiến thấy vậy trong lòng phải thầm nói một tiếng “họa thủy”.
Tháo nào bây giờ cháu trai của ông đã trở thành nô lệ của vợ. Đối mặt với một người phụ nữ như yêu tinh thế này,
có người đàn ông nào làm gì được chứ? Từ khi Cảnh Thiên mở cửa, ánh mắt Chiến Lê Xuyên luôn dán chặt vào cô.
Độ dính đó… là loại mà dù có bóc cũng không bóc ra được.
Đối mặt với câu hỏi có tính công kích của Cảnh Thiên, nhìn người phụ nữ trước mặt hơi nhếch cằm lên, như thể
anh mà dám nói lung tung thì tôi sẽ đánh anh tàn phế luôn, hai mắt Chiến Lê Xuyên tràn đầy ý cười.
“Thời xưa có câu “không cần đánh mà làm kẻ địch khuất phục”. Tôi cười vì đột nhiên tưởng tượng, nếu bã xã mà
được sinh ra ở thời cổ đại thì đất nước chúng ta không cần đánh nhau nữa rồi. Mỗi lần có kẻ địch đến xâm phạm,
tôi sẽ bảo bã xã đến cãi nhau với họ, những người kia bị tức chết rồi thì chúng ta sẽ thắng.”
Mọi người đều nghe ra ý khen ngợi trong câu nói này. Nhưng đôi mắt Cảnh Thiên lại nheo lại một cách nguy hiểm,
trong mắt hiện lên sự giận dữ.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Chiến Lê Xuyên, dùng một chân giẫm lên mép bàn đạp xe lăn của anh như nữ thổ phỉ,
chậm rãi cúi người đưa tay ra giống như một Sơn Đại Vương trêu ghẹo con gái nhà lành, càng lúc càng gần Chiến
Lê Xuyên.
Tuy nhiên do chỉ giẫm lên bàn đạp một chút nên khi Sơn Đại Vương nào đó đột nhiên trượt chân.
May mà Chiến Lê Xuyên mắt tinh, chân tay nhanh nhẹn, ngay lúc Cảnh Thiên bị trượt, bàn đạp đột nhiên dài ra, tay
vịn của chiếc xe lăn dường như đột nhiên mọc ra xúc tu, đỡ lấy cơ thể đang nghiêng của Cảnh Thiên, sau đó nhẹ
nhàng kéo vào lòng anh.
Khi đối diện với gương mặt đẹp trai đến mức Thần Phật đều phẫn nộ của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên: …
Năm tháng tĩnh lặng là thế này đúng không?
Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của người đàn ông, tâm trạng cô trở nên tốt hơn.
Đôi mắt mang khí chất ác bá kia lúc này lại thêm phần kiêu ngạo.
Ngồi trên đùi Chiến Lê Xuyên, mặt Cành Thiên gần như sắp chạm vào mặt đối phưrơng rồi, cô hỏi: “Cái gì mà kẻ địch đến xâm phạm
bảo tôi ra cãi nhau với họ hả? Ý anh là đóng cửa thả chó à?”
Chiến Lê Xuyên nhíu mày.