“Tuy nhiên, theo điều tra, thực ra hơn 90% phụ nữ chưa từng trải nghiệm được. Mà đối với kiểu phụ nữ như tôi, vẻ
ngoài quan trọng hơn 3phương diện đỏ một trăm lần. Anh cả, anh có hiểu ý tôi không? Đối với tôi, anh và A Xuyên
đứng cạnh nhau, cho dù không có một trăm tr1iệu, cho dù không có 40% cổ phần thì khả năng tôi sẽ bỏ rơi A Xuyên
ngoại tình với anh sẽ bằng không.”
Chiến Vũ Hằng: …
“Tôi thà cả đời này thưởng thức khuôn mặt của A Xuyên mỗi ngày cũng sẽ không vì anh vẹn toàn mà bỏ rơi anh ấy
đâu.”
“Còn3 nữa, anh nói nếu A Xuyên biết tôi ở bên anh ấy vì thương hại thì anh ấy sẽ không chấp nhận. Tôi nghĩ có thể
anh cả hiểu lầm gì về qu8an hệ của tôi và A Xuyên rồi. Từ đầu tôi đến vị tiên của nhà các anh, cho nên không tồn tại
cái gọi là thương hại. Sự kết hợp này cùng lắm gọi là cùng có lợi, rõ ràng là A Xuyên biết, đồng thời không có ý định
đuổi tối đi, còn chia 40% cổ phần của hai tập đoàn anh ấy đứng tên cho tôi, đủ để thấy rằng A Xuyên không chỉ
chấp nhận tôi, còn chấp nhận hoàn toàn. Cho nên, chuyện của chúng tôi không phiền anh cả bận tâm nữa đâu.”
Nói trắng ra, người phụ nữ này chính là một kẻ cuồng nhan sắc chính hiệu.
Chiến Vũ Hằng cảm thấy mình đang phí lời.
“Cô chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với A Xuyên?” “Chưa từng.” Lần này Cảnh Thiên trả lời mà không cần đến
0,1 giây cân nhắc.
Dù sao cũng nhận nhiều cổ phần của người ta như vậy, nếu không ở lại năm năm, cô sẽ cảm thấy mình là một tên
khốn. Nhất là không thể khốn nạn với một người đẹp trai lại dịu dàng, còn đối tốt với mình như Chiến Lê Xuyên.
“A Xuyên, hình như chị vừa nhìn thấy cơ thể em lại cử động.”
Giọng Chiến Thư Du lại đột nhiên vang lên khiến Chiến Lê Xuyên giật mình.
Nhưng lần này tâm trạng của anh rất tốt nên không so đo với Chiến Thư Du.
Nhìn thấy Chiến Lê Xuyên không để ý tới mình, Chiến Thư Du nhìn ông cụ đang im lặng hỏi: “Ông ơi, sao ông
không quan tâm đến A Xuyên vậy? Cháu thật sự nhìn thấy cơ thể A Xuyên động đậy mà. A Xuyên, bản thân em
không cảm nhận được à? Thật sự không có cảm giác nào à? Nào, em làm theo lời chị nói thử xem… A Xuyên… sao
em cứ nhìn ra bên ngoài thể? Em đang nhìn gì thế?”
Chiến Lê Xuyên vẫn phớt lờ cô ta.
Chiến Thư Du vẫn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng ông cụ lên tiếng.
“Thư Du, yên lặng đi.”
“Nhưng A Xuyên có thể cử động rồi, ông báo cháu yên lặng thể nào được? Ông nội, ông tin cháu đi, đúng là cháu
đã nhìn thấy A Xuyên cử động rồi mà!”
“Có cử động được hay không, đến lúc đó đợi A Xuyên rảnh rỗi đi làm xét nghiệm, cháu đừng nói chuyện nữa, ảnh
hưởng A Xuyên nghỉ ngơi.” Chiến Thư Du: ….
Cậu ấy đang nghỉ ngơi? Ông lừa cháu à? Xe đến nhà họ Chiến.
Sau khi cửa xe mở ra, Chiến Thư Du lập tức ra lệnh cho người của mình bao vây phòng của Cảnh Thiên và Chiến
Vũ Hằng, đồng thời giám sát lẫn nhau, không cho phép bất cứ ai nhân cơ hội báo cáo với hai người kia.
Cả ông cụ và Chiến Lê Xuyên đều ngồi xe lăn xuống xe.
Xe lăn của ông cụ là một chiếc xe lăn biến đồi nano thông minh Chiến Lê Xuyên tặng, gần như khi Chiến Thư Du ra lệnh, hai người
đã ngồi xe lăn xuống xe, đồng thời lăn về phía trước.
Chiến Thư Du lon ton chạy theo.
Cô ta đi thẳng đến khu quầy rượu, cửa ở đây vẫn đang đóng.