Tạ Thanh Nghiên cười lạnh nhìn bóng lưng hoảng loạn chạy trốn của bà Tần.
“Trò vặt vãnh, muốn uy hiếp bé con của tôi à. Ki3ếp sau nhé! Không khiến bà chết ngay à!”
Duyên dáng quay người lại, bà bắt gặp một đôi mắt hoa đào đang nhìn mình. Đôi mắ1t hoa đào trong veo sạch sẽ,
hơi nhướng lên, mang theo sự quyến rũ bẩm sinh, còn nháy mắt với bà.
“Chị Thanh, chị định gi9ết ai?” Thật ra nếu mẹ ruột cô muốn tham gia, cô vẫn rất hoan nghênh. Nhìn thấy vẻ hưng
phấn trong mắt cô gái nhỏ, Tạ Thanh Nghiê3n cắn lưỡi mình. Xong rồi! Cảm thấy cô bé thuần khiết nhà mình có
dấu hiệu sắp bị mình dạy hư rồi.
Tạ Thanh Nghiện vẫn đa8ng suy nghĩ xem trả lời bé con nhà mình như thế nào thì điện thoại của bé con đổ chuông.
Nhìn thấy là Quan Vũ Thần, Cảnh Thiên trả lời điện thoại: “Alo.”
“Đại ca, thành công rồi.”
Vai diễn của Quan Vũ Thần là Ôn Uyển, biệt danh rắn độc, là nhân vật phản diện cuối cùng trong dàn nữ phụ. Vì
thời gian đầu phim trường không cần cô ta xuất hiện quá nhiều nên cô ta đã đến châu Tam Giác, làm chuyện lớn
cùng với Tịnh.
Nghe tiếng bom nổ yếu ớt và tiếng ồn ở đó, Cảnh Thiên biết rằng chắc chắn đã giải quyết xong chuyện thi thể rồi.
Cảnh Thiên ừ một tiếng, khóe môi khẽ mỉm lại, nét bụ bẫm trẻ thơ còn chưa biến mất trên khuôn mặt tròn trinh
trông vô cùng đáng yêu.
“Thứ đó đâu?” “Vốn dĩ Tịnh muốn cố hết sức để trộm thi thể của chị ra ngoài, rồi chúng em chôn thi thể của chị.
Nhưng người của Z đều không dễ chơi.”
“Em nghĩ bây giờ người chúng ta có thể dùng không còn nhiều như trước nữa. Thay vì tổn thất nhân lực, vật lực để
vào trong trộm, không bằng ngay từ đầu đứng đầu tư nhân lực vào trong. Nên em và Tịnh đã quyết định cho nổ
bằng đạn tự hành.”
Quan Vũ Thần ở bên đó nói đến bắn nước bọt, Cảnh Thiên ở bên này ngoan ngoãn lắng nghe, đáng yêu đến mức
khiến máu trên mặt Tạ Thanh Nghiên nổi lên.
“Chắc chắn là không còn nữa chứ?”
“Để tránh không làm sạch sẽ, chúng em đã cho nổ cả tòa phụ trong lâu đài của anh ta rồi. Đại ca cứ yên tâm đi, đã
xong hết rồi.”
“Ừ, vậy thì cứ mua cho tôi kẹo vị khác đi.” “Đại ca, vậy chúng em rút nhé, mai em sẽ quay lại.”
“Được.”
Rõ ràng là chuyện máu me đến mức cho nổ tung thi thể của chính mình, nhưng Cảnh Thiên lại nói chuyện nhẹ
nhàng như không với Quan Vũ Thần, trong mắt Tạ Thanh Nghiện thực sự là một cô gái gần bùn mà chẳng hôi tanh
mùi bùn. Mối tình đầu trong mắt tất cả mọi người, vô cùng ngoan ngoãn!
Một cô con gái ngoan ngoãn như vậy, lại ở trong gia đình nhơ nhớp đó hai mươi năm, Quan trọng là cho tới tận bây
giờ bà vẫn không tìm ra rốt cuộc ai đã trao đổi con gái mình năm đó, thật đáng ghét!
“Thiên Thiên, ừm… cuối tuần này em có rảnh không?”
Nhìn thấy ánh mắt đột nhiên hơi thấp thỏm của Tạ Thanh Nghiên, Cảnh Thiên gật đầu: “Vâng. Chị Thanh có
chuyện gì sao?”
“Có chút chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì vậy?”
Tạ Thanh Nghiên gượng cười: “Chỉ là… chị nghĩ chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, chị còn chưa đi mua sắm với em bao giờ.
Không biết cuối tuần này em có rằnh không? Nếu có thời gian thì chị có thể hẹn em đi mua sắm được không?”
Dù sao thì ông xã cũng đến rồi, có mấy lời Tạ Thanh Nghiên cảm thấy vẫn nên nói rõ với con gái, không thể cứ để bé con nhà bà
không biết gì mãi được.
“Vâng.” Cảnh Thiên gật đầu. “Vậy thì… chúng ta sẽ gặp nhạu khi nào, ở đâu vậy?” “Hai giờ chiều thứ bày tại quảng trường Tân Hà
được không?”
“Được.”