“Thiên Thiên, sao em lại có thể đối xử với anh như thế? Anh là người yêu của em, em dựa vào cái gì mà không thừa
nhận anh?”
“Người3 báo cảnh sát đến bắt cậu là tôi. Thiên Thiên đã bảo cậu không phải người yêu của cô ấy rồi, cô ấy và cậu
không có quan hệ gì cả. Nếu đến1 giờ mà cậu vẫn cố tình dựng chuyện thì tôi sẽ tăng thêm đấy.” Vân Tiêu lên
tiếng, ngăn cô em gái phí lời thêm với tên đần độn này.
Mọi người phát hiện ra ánh mắt Ảnh đế Vân Tiêu khi nhìn Tần Dịch như chỉ muốn phanh thấy người kia
thành nghìn mảnh.
Tần Dịch 3cũng ngơ ngác, anh ta chỉ lên mạng tìm người bóc tin Vân Tiêu tặng một chiếc xe cho Cảnh Thiên, dẫn
đến việc fan của Vân Tiêu mất khống c8hế rồi chạy sang chửi Cảnh Thiên mà thôi, có cần nhìn anh ta bằng ánh mắt
lạnh lùng thù hằn như thế không?
Cho đến khi Tần Dịch bị đưa đi, Vân Tiêu vẫn đứng chắn giữa Cảnh Thiên và Tần Dịch, kiên quyết không cho phép
Tần Dịch có bất cứ tiếp xúc nào với em gái anh ta.
Sau khi Tần Dịch bị đưa đi, Vân Tiêu nhìn sang đạo diễn Phan đang ngớ người rồi nói: “Tôi sẽ kiện công ty giải trí
Trung Trạch với lý do Tần Dịch bị bắt, gây ảnh hưởng xấu đến danh dự của đoàn làm phim, yêu cầu bọn họ tiến
hành bồi thường. Còn về đoàn làm phim, đạo diễn Phan có thể tìm một diễn viên khác thích hợp để đảm nhiệm vai
Phượng Thánh Hiên.”
“À, được.” Đạo diễn Phan vẫn ngây người.
Đến lúc này ông ta vẫn không hiểu vì sao Vân Tiêu lại báo cảnh sát, vì sao Chủ tịch hội đồng quản trị của AUPU
Group lại đích thân ra mặt.
“Nếu Cảnh Thiên đã đến rồi, vậy thì tôi và cô ấy sẽ quay cảnh này luôn, không lãng phí.”
“Được được được, không lãng phí không lãng phí.”
Kim chủ nói cái gì thì là cái đó. Tần Dịch là người mà cả hai vị kim chủ đều muốn đuổi đi, ông ta cũng không cần
phải giữ lại.
Tần Dịch đã bị bắt, từ đầu đến cuối, tất cả mọi người vẫn không biết Vân Tiêu và Cảnh Thiên có quan hệ gì.
Nhưng nhìn Vân Tiêu và Cảnh Thiên ở chung với nhau rất hòa hợp, ở giữa lại có chị Thanh như một người mẹ, mọi
người cảm thấy họ giống như một gia đình yêu thương lẫn nhau.
Thế nên chẳng mấy chốc, mọi người trong đoàn làm phim đều mặc nhận thân phận người yêu của Cảnh Thiên và
Vân Tiêu.
Đúng rồi, có người yêu vừa giàu vừa có quyền thể vừa có nhan sắc như Ảnh đế Vân Tiêu Cảnh Thiên điên rồi mới
đi yêu Tần Dịch.
Không có Tần Dịch, Hình Mỹ Kỳ trở thành trò cười lớn nhất.
“Chị Aggie, Ảnh đế Vân Tiêu và Cảnh Thiên đã xác định quan hệ thật rồi à? Hồi trước không phải bảo Cảnh Thiên
có đại gia chống lưng sao?”
La Gia Ni nhìn ba người vừa nói chuyện cười đùa vừa khớp lời thoại vừa ăn uống, cảm thấy ghen tị.
Hình Mỹ Kỳ siết chặt nắm tay.
“Ai nói với cô là bọn họ xác định quan hệ rồi? Vân Tiêu là ai chứ? Làm sao có thể yêu loại người như Cảnh Thiên
được?”
“Thế bọn họ…”
“Chỉ là xây dựng cảm xúc trong phim mà thôi.”
Nói xong, Hình Mỹ Kỳ thực sự không chịu nổi nữa, tức tối quay lưng bỏ đi.
La Gia Ni bĩu môi, nhìn rõ sự ngang ngạnh của kiểu miệng cọp gan thỏ như Hình Mỹ Kỳ. Nhưng gia thế của Hình
Mỹ Kỳ rất tốt, hơn nữa còn là nhà giàu có tiếng ở châu Đế, cho nên cô ta không dám lỗ mãng.
Hình Mỹ Kỳ một mình trở về phòng hóa trang rồi tức giận ném điện thoại lên bàn, suy nghĩ muốn chém con hồ ly
tinh Cảnh Thiên thành vận mảnh ngày càng mãnh liệt.
Chỉ có cô ta mới biết, dù Cảnh Thiên có kim chủ thì thực lực của người đó chắc chắn không thể mạnh hơn nhà họ
Đế giàu có bậc nhất. Chỉ cần Vân Tiêu muốn, Cảnh Thiên chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ của anh ta.
Chuông cảnh báo trong Hình Mỹ Kỳ lại vang lên.
Người đàn ông mà cô ta chờ đợi suốt cả thời thanh xuân, sao lại có thể chắp tay dâng cho người khác như vậy
được?
Cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào, Hình Mỹ Kỳ vẫn cầm điện thoại lên, mở hình đại diện mà ngày nào cô ta
cũng muốn liên lạc nhưng vẫn nhịn không dám nhắn linh tinh.
Bức ảnh đại diện này là một chiếc giày pha lê tím do nhà thiết kế Catherine hàng đầu của Chole thiết kế. Hồi trước
Để Tịnh Hiên đã bỏ ra gần hai trăm triệu để mua về cho bà vợ Tạ Thanh Nghiên của ông. Còn Tạ Thanh Nghiên thì
đã đặt ngay ảnh chụp chiếc giày pha lê này thành hình đại diện của mình.
Hình Mỹ Kỳ cảm thấy tay mình đang run lên.
Cô ta muốn mách chuyện Cảnh Thiên đã có kim chủ mà còn có ý định quyến rũ Vân Tiêu Với Tạ Thanh Nghiên,
nhưng lại sợ nếu Vân Tiêu biết được thì cô ta chết chắc.
Nhưng nếu không nói thì cô ta lại sợ Tạ Thanh Nghiên không biết được.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô ta đành phải nhắn tin Wechat cho Tạ Thanh Nghiện một cách ấm ức.
“Bác gái, bác có thời gian rảnh đến thành phố H chơi không ạ?”
Bên ngoài, Tạ Thanh Nghiên đang cùng Vân Tiêu giải thích với Cảnh Thiên rằng hành động của fan không thể đổ
lên đầu người nổi tiếng thì nhận được tin nhắn. Bởi vì Cảnh Thiên đứng rất gần Tạ Thanh Nghiên nên khi bà lấy
điện thoại ra, cô đã vô tình liếc thấy tên người nhắn tin là Bạch Liên Kỳ!
Tạ Thanh Nghiên mở Wechat ra liếc một cái rồi cong môi, đáp lại: “Việc gì?”
Hình Mỹ Kỳ vẫn đang chờ điện thoại, thấy Tạ Thanh Nghiên trả lời, trái tim cô ta trĩu xuống.
Chỉ hai chữ thôi sao?
Cô ta không hay quấy rầy Tạ Thanh Nghiên, nhưng chỉ cần cô ta nói chuyện với người kia, người kia đều sẽ rất
thân thiện với cô ta như một chị gái hiểu lòng người.
Chẳng lẽ bà đã biết chuyện giữa Vân Tiêu và Cảnh Thiên, còn tán thành rồi?
Suy nghĩ này khiến sắc mặt Hình Mỹ Kỳ trở nên ủ rũ ngay lập tức.
“Dạo này cháu đang đóng phim cùng Vân Tiêu ở thành phố H, nếu bác gái có thời gian rảnh thì sang bên này chơi nhé, cháu sẽ mời
bác đi ăn. Bác vẫn hay chế đồ ăn ở châu Để không ngon mà?”
Tạ Thanh Nghiên cười xấu xa, bà trả lời: “Được.” Mắt Hình Mỹ Kỳ đột nhiên sáng bừng lên, không ngờ Tạ Thanh Nghiên lại muốn
đến thật. “Thế thì cháu chờ bác nhé. Bác đi máy bay thường hay là đi chuyên cơ ạ? Cháu ra sân bay đón bác nhé.”
“Đến lúc đó rồi tính.”
Tạ Thanh Nghiên trả lời rất qua loa, cũng rất cứng nhắc, nhưng Hình Mỹ Kỳ không để tâm, bởi vì cô ta đã tưởng tượng được sự lúng
túng khi Cảnh Thiên và vị phu nhân nhà họ Để này gặp nhau rồi.