Lưu Mục đột ngột mở to mắt, trái tim như rơi xuống đáy vực, tiếp theo đó là sự sợ hãi ùa đến.
“Lưu Mục phải không? Anh b3ị tình nghi vu khống, phỉ báng cô Cảnh Thiên trên mạng, kích thích người khác tấn
công cô Cảnh Thiên, bạo lực mạng, chúng tôi đ1ến bắt anh theo đúng quy định. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng
bằng chứng do phía cô Cảnh Thiên cung cấp có thể sẽ khiến anh ng9ồi tù. Bây giờ xin hãy đi theo chúng tôi.”
Lưu Mục chết trân nhìn còng tay lồng vào tay mình, đến tận khi bị đưa đi rồi3, hắn ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn ta bị đưa lên xe cảnh sát rồi mới có người đứng đằng xa trông thấy hắn ta đang 8giãy giụa.
“Sao Thiên Thiên không vạch trần cả Tần Dịch ra?” Ông cụ hỏi Chiến Lệ Xuyên: “Ông thấy nó không nên có tình
cảm gì với Tần Dịch kia chứ! Hồi trước cháu còn bị liệt, Thiên Thiên đã phủi sạch quan hệ với cậu ta rồi, không có
lý nào mà giờ cháu đã khỏe lại, nó còn muốn nương tay với Tần Dịch chứ?”
Chiến Lệ Xuyên cong khóe môi: “Cô ấy quên mất rồi.”
Ông cụ: …
“Thế nên cháu mới bảo cô ấy là cô ngốc đấy. Bởi vì cô ấy hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, thế
nên chẳng để tâm bao giờ. Ông nội, ông có Weibo chứ?”
Ông cụ: …
Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên dùng tài khoản VIP của ông cụ đi chia sẻ lại bài đăng thứ hai của Cảnh Thiên.
“Chiến Nhân Hạo V: Quản lý Lưu Cương của Tần Dịch thuộc công ty giải trí Trung Trạch. Hi vọng mọi người đều
có thể tẩy chay người nổi tiếng không lành mạnh như thế này. @Điện thoại di động Haipo @Cọc RL @Công ty
TNHH sữa dưỡng da Cửu Ngưu @Thời trang Slicy @Mỹ phẩm Kemel.”
Hình đính kèm: hình ảnh Tần Dịch cùng Lưu Cương tham gia đại diện quảng cáo cho các nhãn hàng.
Bài đăng này của Chiến Lệ Xuyên gần như vừa đăng đã gây bùng nổ. “ổi chao!!!!!”
Các quần chúng hít thị trông thấy phần giới thiệu bên dưới tài khoản VIP của ông cụ Chiến, vô số câu “ôi chao”
quét sạch cả mấy nghìn trang.
Khi ông cụ lấy lại được điện thoại, ông phát hiện không kéo nổi nữa.
“Sao điện thoại của ông lại đơ rồi? Cháu làm gì thế?”
Chiến Lệ Xuyên thong thả đáp: “Tại app đấy, chờ lát nữa là ông có thể xem được thôi.”
Đối với Lưu Cương, người khác thì có thể không biết, nhưng Ý Dĩ thì quen đến mức không thể quen hơn. Bởi vì
anh ta gần như luôn theo sát bên cạnh Tần Dịch như hình với bóng.
Cho nên khi Cảnh Thiên đăng ảnh Lưu Cương hãm hại cô lên, đồng thời nói muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật,
vô số quần chúng hít thị đều đang đợi người nói cho bọn họ biết kẻ đầu sỏ trong ảnh là ai, các Ý Dĩ đồng loạt lựa
chọn ngậm họng.
Bởi vì bọn họ đã từng công kích Cảnh Thiên trên mạng suốt bao lâu, chắc chắn Cảnh Thiên đã ghi hận. Mọi người
đều nghĩ đó là vì anh nhà bọn họ bị Cảnh Thiên chọc cho khùng lên nên ra tay, nhưng lại bị Cảnh Thiên tìm được
chứng cử, thế nên con khốn kia mới rắp tâm trả thù anh nhà bọn họ.
Tuy lòng ai cũng hạn nhưng lúc này lại đồng loạt im lặng. Rất nhiều người đều tag tên Tần Dịch, Lưu Cương, công
ty giải trí Trung Trạch bên dưới bài đăng của Cánh Thiên, báo bọn họ đứng ra giải thích.
Cuối cùng sau nửa phút Weibo chết lặng, ông cụ đã trông thấy bài đăng do A Xuyên đăng bằng tài khoản của ông.
“A Xuyên, trước khi cưới cháu, Thiên Thiên đã nói là không muốn đề chúng ta công khai với mọi người chuyện con bé là cháu dâu
của nhà họ Chiến. Cháu thế này… con bé có giận không?”
Chiến Lệ Xuyên ngầng lên, ánh mắt lấp lánh như chứa đầy sao.
“Cháu có nói đâu.”
“Nhưng đám cư dân mạng này đang hỏi Thiên Thiên có quan hệ gì với nhà họ Chiến kìa!”