Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 457




Nhìn thấy đôi mắt Để Tịnh Hiên hơi nheo lại, Cảnh Lạc cảm thấy mình thật thông minh,
“Anh rể tối đối xử với chị tôi rất tốt, nếu c3hị tôi biết mấy người bắt nạt chúng tôi, chắc chắn chị ấy sẽ không tha cho
mấy người đầu. Cho nên tôi khuyên mấy người vẫn nên thấy đủ th1ì dừng, mấy người có lợi hại hơn nữa thì cũng
có thể lợi hại hơn chị tôi được à?”
“Hoặc là hôm nay mấy người thả cho chúng tôi đi9, chuyện này coi như bỏ qua, nếu mấy người còn muốn tiếp tục
sỉ nhục chúng tôi hoặc dám ra tay với chúng tôi, vậy thì thật ngại quá, chị 3tôi sẽ cho mấy người biết tại sao máu lại
có màu đỏ.”
Lời nói của Cảnh Lạc cũng khiến Trình Thục Ngọc nhớ đến Cảnh Thiên.
Bà ta lập tức ưỡn ngực lên, có chỗ dựa: “Đúng vậy, con gái tôi là mợ chủ của nhà họ Chiến. Hoặc là các người đền
tiền cắm lại răng và tổn thất tinh thần cho tôi, nếu không thì các người cứ đợi bị trả thù đi. Nhà họ Chiên sẽ hy sinh
tất cả để trả thù các người.”
Vốn dĩ đã biết những gì muốn biết, Tạ Thanh Nghiên định để Trình Thục Ngọc quỳ trên mặt đất, lau sạch máu
bằng tay áo, phần còn lại thì sau này cứ từ từ.
Không ngờ một số người cử nhất định tìm đường chết.
Tạ Thanh Nghiên nhìn hai mẹ con lòng dạ rắn rết đang đứng ở cửa.
Nếu không phải vì họ, bé con nhà bà sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng sẽ không phải thường xuyên
nhường nhịn cái đồ tàn phế này, càng sẽ không vì một ít tiền mà kết hôn với cái tên bại liệt nhà họ Chiến, hủy hoại
cả đời bé con nhà bà.
Hai người này phải trả giá bằng sự đau khổ cả đời.
“Hóa ra là họ hàng của nhà họ Chiến à, hân hạnh hân hạnh!”
Sau khi nghe thấy lời nói của Tạ Thanh Nghiên, cả nhà họ Cảnh đều thả lỏng.
Nhân viên của công ty Cảnh Nhân ở bên cạnh chưa bao giờ nghe nói đến chuyện con gái của ông chủ lại gả vào nhà
họ Chiến, bây giờ thấy ông chủ nhắc đến, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy vinh hạnh hôm nay có thể cùng ông chủ ra
ngoài.
Ngay khi Cảnh Học An định nói chuyện, thậm chí định trở thành bạn bè không đánh không quen biết với đối
phương, cùng hưởng tài nguyên thì giọng nói như yêu tinh của Tạ Thanh Nghiện lại truyền đến.


“Tôi mới chỉ nghe nói đến nhà họ Chiển chứ chưa từng qua lại gì cả, vốn dĩ còn không muốn dùng vũ lực, nhưng
nếu em gái này nhà các người đã thách thức rồi thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc nhà họ Chiến lợi hại đến mức
nào, liệu có VÌ các người mà cá chết lưới rách với chúng tôi không, hoặc là hy sinh toàn bộ mọi thứ của nhà họ
Chiến để đối phó với chúng tôi hay không.”
Cảnh Lạc: …
Tất cả mọi người: . II
“Đánh cho tôi! Đánh hai người phụ nữ kia mạnh vào! Tôi muốn xem xem mình có bị nhà họ Chiến đánh tàn phế
không.”
“Không được, các người không được như vậy! Nhà họ Chiến sẽ không bỏ qua cho các người đầu! Các người cho
rằng mình là ai hả? Các người đứng cạnh nhà họ Chiển thì chỉ là con kiến thôi!”
Trình Thục Ngọc nhìn những người đi tới, sợ hãi hét lớn.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.
Dưới sự châm ngòi thổi gió của Cảnh Lạc, Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc bị đánh đến mức không thể bò dậy
nổi.
Người thảm nhất là Trình Thục Ngọc và Cảnh Lạc.
Cảnh Lạc vốn đã bị đánh gãy một chân, bây giờ cái chân còn lại cũng bị gãy luôn rồi.


Còn Trình Thục Ngọc vốn dĩ chi bị đánh gãy bốn cái răng, sau khi bị tấn xong, không chi gãy một cái chân mà răng cũng bị đánh
rụng hết. Sau đó, bà ta còn phải đi kiểm tra xem lợi có bị tổn thương không, có cách nào có thể cắm lại cả hàm không.
Bất ngờ là các nhân viên của công ty Cảnh Nhân lại không bị đánh.
Vì thấy đám vệ sĩ này quả đáng sợ nên nhân viên của công ty không ai dám lên cá.
Cho nên ngoại trừ người bị đánh ngất lúc ban đầu, những người khác đều không sao.