Nhưng mảnh đất mà Trạch Ngôn đưa trước mặt anh ta không phải là giả.
Vậy thì Chiến Lệ Xuyên cũng có chút tình cảm thật sự với 3Thiên Thiên đấy.
Vốn dĩ Đế Vân Hi không thèm mảnh đất này, đối với nhà họ Để mà nói, tổn thất quyền đầu tư phát triển một mảnh
1đất sẽ không có ảnh hưởng gì.
Nhưng mười sáu tỷ tám, cho dù là đối với nhà họ Chiển cũng không thể coi thường được. Hai mươi nă9m đầu đời
của em gái khiến người ta vô cùng đau lòng, không ai thương thì thôi, còn phải kết hôn với một tên bại liệt.
Mười sáu3 tỷ tám này cứ coi như nhà họ Chiến bồi thường cho em gái anh ta đi. Vốn dĩ ông cụ còn tưởng rằng nhà
họ Đế kiêu ngạo, chắc chắn Đế Vân8 Hi sẽ không nhận. Không ngờ suy đoán của ông cụ lại sai.
Để Vân Hi cầm lấy túi đựng tài liệu, nhìn Chiến Lệ Xuyên: “Tôi nhận lời cảm ơn của cậu ba, nếu cậu hối hận thì có
thể lấy lại nó trước khi nhà họ Để đầu tư tiền vào.”
Chiến Lệ Xuyên mỉm cười: “Anh Để nói đùa rồi.”
Lúc này điện thoại di động của Cảnh Thiên đổ chuông, là Hồng Lục gọi.
“Đại ca, hôm đó ở trong viện nghiên cứu, em thấy quan hệ của chị và anh Để rất tốt, cho nên mới nghĩ nên báo cáo
chuyện này với chị.” “Cô nói đi.”
“Hôm đó anh Để đến chỗ chúng ta khám sức khỏe, nhưng kết quả kiểm tra…”
Cảnh Thiên nghe vậy, chân mày không khỏi cau lại, tim cũng run lên.
Cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là cô và Đế Vân Hi còn chưa nhận nhau, cũng chưa ở cùng nhau nhiều, nhưng khi
vừa nghe tin có thể là kết quả xấu, trái tim cô tự nhiên thắt lại.
Đây có lẽ là điều kỳ diệu của quan hệ huyết thống.
“Tim của anh ta có vấn đề, hơn nữa còn khá nghiêm trọng, xem ra anh ta đang dùng một loại thuốc để ngăn bệnh
phát tác, nhưng thuốc này cũng có ảnh hưởng rất lớn đến tim, tim của anh ta to hơn người bình thường một nửa.
Hơn nữa… vấn đề của anh ta giống với của Lăng Thiên Thần.”
Cảnh Thiên: …
Lăng Thiên Thần là con trai của Lăng Tư Kỳ. Vấn đề của Lăng Thiên Thần giống với Để Vân Hi á? Trước đó cô đã
nói với Hồng Lục rằng bệnh của Lăng Thiên Thần chắc là bệnh di truyền. Vậy thì… “Đã so sánh chưa?” Cảnh Thiên
hỏi
Hồng Lục gượng gạo ho khan một tiếng: “Vì bệnh tình của hai người quá giống nhau, chị lại nói là bệnh di truyền
nên em đã so sánh rồi. Kết quả là…”
Cảnh Thiên sờ mũi, ho khan một tiếng.
Dù sao thì lúc này Để Vân Hi vẫn đang ở trong phòng bệnh. Cô còn chưa nhận người thân mà đã giúp anh ta tìm
lại đứa con trai thất lạc nhiều năm rồi.
Chắc là thất lạc nhiều năm chứ nhỉ? Không thì sao lại không nghe nói đến chuyện nhà họ Để có một thái tử nhỏ
chứ?
Trong phút chốc, tình tiết kịch bản cẩu huyết cô dâu chưa cưới ôm con bỏ trốn, cô gái Lọ Lem và hoàng tử đến
nhầm khách sạn, vào nhầm phòng, bị tính kế hãm hại nhưng lại vô ý trời xui đất khiến thế nào nhầm đúng giường
của boss hàng đầu luân phiên chạy qua chạy lại trong đầu của Cảnh Thiên. (2)
Trông anh trai có thể này, chắc chắn là không biết đến sự tồn tại của con trai mình rồi.
“Vậy thì… rảnh tôi sẽ qua đó.”
Sau khi Cảnh Thiên cúp máy, điện thoại của Trạch Ngôn lại đổ chuông.
“Cậu chủ, vợ chồng nhà họ Cảnh gọi điện tới.” Trạch Ngôn dứt lời, ông cụ phát hiện sắc mặt A Xuyên nhà mình và Đế Vân Hi đều
đen lại.