Chiến Thư Du ngã dập mông, đau đến mức mãi không thể đứng dậy nổi, nhưng đừng nói đến Để Vân Hi và Đỗ
Ngôn Tranh, ngay cả Trạch Ng3ôn cũng chỉ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn, không hề có ý định tiến lên đỡ.
Mặt đất đầy nước đổ ra từ trong xô khiển quần cô t1a ướt sũng. Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ xương cụt,
Chiến Thư Du cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Cô ta nhịn đau đứng dậ9y nhìn Chiến LệXuyên, nước mắt lưng tròng: “Em đổi xử với chị như thế này à? Từ bé đến
lớn, chị có chỗ nào không tốt với em kh3ông? Em lại đối xử với chị như vậy?”
“A Xuyên đã làm gì chứ? Tôi đánh chị chứ không phải là A Xuyên đánh chị, sao chị lại8 mắng A Xuyên?” Chỉ cần
người đàn ông này là chồng Cảnh Thiên ngày nào, cô sẽ che chở anh dưới đôi cánh của mình ngày đó. Chiến Thư
Du bị những lời nói của Cảnh Thiên làm cho tức giận đến bật cười.
Không cần phải nhiều lời với Cảnh Thiên nữa, bởi vì cô ta phát hiện ra rằng ở đây hoàn toàn không có chỗ cho cô ta
nói chuyện, thậm chí không có chỗ dung thân.
Liếc nhìn Bùi Uyển Linh mặt mũi vẫn đang trắng bệch, bình thường ăn trên ngồi trước nhưng lúc này lại không nói
lời nào, Chiến Thư Du đột nhiên cảm thấy mình đúng là ngu ngốc.
Chịu đựng cơn đau buốt từ hông, mặc dù quần ướt đến mức nhỏ nước nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo như một nữ
hoàng, hai mắt nhìn thẳng bước ra khỏi phòng bệnh VIP.
Kẻ thù bên ngoài đã rời đi rồi, còn lại là mâu thuẫn nội bộ anh chết tôi sống thôi.
“Anh Đỗ, sao anh đến thăm ông cụ mà còn dẫn cả em họ của mình theo thể? Quan hệ trước đây của em họ anh và
cậu ba, dòng họ nào có chút tên tuổi tại nước Z mà lại không biết chứ? Hôm nay anh đưa em họ đến đây, lẽ nào là
muốn phá hoại quan hệ của Thiên Thiên và cậu ba à?”
Đỗ Ngôn Tranh: …
Anh ta nhớ là… mình và con cáo già trước mặt hình như có quan hệ đồng minh mà? (2)
Lúc này kẻ thù chung của họ là Chiến Lệ Xuyên đang ở đây, cho dù con cáo già này muốn chiến thì không phải là
cùng anh ta chiến đấu với Chiến Lệ Xuyên à?
Hay là…
Anh ta nhìn thấy cơ hội bôi nhọ mình trước mặt Saka và khiến mình bị loại, vì vậy không thể chờ đợi được muốn
pass luôn người đồng minh là mình sau đó tự mình lên?
Hờ hờ.
Thằng hèn hạ.
So với sự bực tức trong lòng Đỗ Ngôn Tranh, lúc này Đế Vân Hi còn tức giận hơn.
Vốn tưởng rằng Đỗ Ngôn Tranh chỉ là một người làm việc cứng nhắc thôi, nhưng lại không ngờ rằng người đàn
ông này còn là một gã thảo mai.
Vừa cố gắng làm thân với anh ta, đào góc tường của Chiến Lệ Xuyên, đồng thời lại dẫn bạn gái cũ của Chiến Lệ
Xuyên đến, đào góc tường của em gái anh ta.
Là anh cả của bé con, anh cả như bố. Mặc dù anh ta không tán thành cuộc hôn nhân mua bằng tiền giữa em gái và
Chiến Lệ Xuyên, nhưng nếu đã kết hôn rồi, trước khi ly hôn, là mợ chủ của nhà họ Chiến, bé con nên có địa vị và
vinh dự của mợ chủ.
Tìm bạn gái cũ đến làm người thứ ba, đây không phải là cắm sừng lên đầu bé con nhà anh ta à?
Đỗ Ngôn Tranh phát hiện ra mình đã bị lừa rồi, Saka vốn dĩ đã hận anh ta, lúc này e là càng chẳng có ấn tượng tốt gì với anh ta nữa.
Vì vậy, anh ta lập tức giải thích: “Thiên Thiên, tôi không phải, tôi không có, đây không phải là ý của tôi.”
Cânh Thiên vòng tay qua ôm cổ Chiến Lệ Xuyên, lạnh lùng hồi: “Anh Đỗ, tối với anh thân lắm à?”