Là người đứng đầu tập đoàn AUPU độc tài, ai dám cãi lời là sẽ phải chịu tai ương, Chiến Lệ Xuyên biết mình mạnh
mẽ đến mức nào. Thế nên3… Để khiến vợ vui, Chiến Lệ Xuyên đang đầu mắt với Cảnh Thiên lại vất vả rời mắt đi.
Cảnh Thiên lại coi hành động này của an1h là xấu hổ.
Không dám nhìn thẳng vào cô nữa.
Ngượng rồi. Lại thêm vành tai đỏ như kia, Cảnh Thiên không nhịn được mà k9hẽ nuốt nước bọt.
Chuyện ly hôn, cô định qua một thời gian nữa chán rồi tính tiếp.
Ông cụ nằm trên giường bệnh bị nhồi 3cơm cho toàn bộ quá trình, cố gắng ép cảm giác tồn tại của mình xuống mức
thấp nhất nhưng trong lòng lại đang chấn động.
Ông vẫ8n luôn nghĩ cháu trai mình cũng sẽ là một người mạnh mẽ trên phương diện tình cảm. Cho dù là Bùi Uyển
Linh rất thân với anh ngày trước, anh vẫn tỏ ra lạnh lùng cao ngạo “đừng chạm vào ông đây”. Mấy lần ông thấy
Bùi Uyển Linh ở bên cạnh A Xuyên, người kia đều tỏ ra dịu dàng dè dặt, cúi mặt hạ mình.
Cho nên lúc đầu chọn vợ cho A Xuyên, đại sư Tịnh Viễn đã dặn dò, cô gái Cảnh Thiên này tính tình dịu dàng, đến
người thân quá đáng như vậy mà cô cũng để mặc họ bắt nạt, kết hợp với tử vi, đúng là tuyệt phổi.
Tuyệt phối thì tuyệt phối thật, nhưng sao ông cứ cảm thấy cách hai người này ở bên nhau có gì đó sai sai?
Nhìn ánh mắt nhìn chòng chọc, vô cùng khiêu khích đối với đàn ông của Cảnh Thiên, rồi lại nhìn A Xuyên nhà ông.
ối chao ơi!
Ông cụ suýt nữa là không kìm được mà bịt mắt mình lại.
Cải bộ dạng e thẹn kia…
Đúng là không thể nhìn lọt!
Chờ đã…
A Xuyên thông minh như thế, dù có đón tiếp tổng thống cũng không hề luống cuống, còn bây giờ…
Bây giờ…
Đầu óc ông cụ đột nhiên nổ vang. Bây giờ có khác gì bạch liên không?
Chỉ vì muốn để người kia thích mình, rõ ràng là ngang ngược đen tối nhưng lại thể hiện ra như một đóa hoa trắng
yếu đuối mong manh. Đã thế còn hành xử thiểu đòn, để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, không
tiếc hãm hại người khác.
A Xuyên nhà ông trừ vụ hãm hại người khác ra thì cái gì cũng giống bạch liên!
“Chuyện trên Weibo, cô định giải quyết như thế nào?”
Cảnh Thiên nhún vai, vẻ mặt không hề quan tâm: “Thì cứ thế thôi.”
“Cái tên Vân Tiêu này cũng thật là, lúc tặng xe sao lại tặng ngay trước mặt mọi người thế chứ? Cứ như sợ người ta
không biết anh ta tặng xe ấy, tự nhiên lại để người ta nghĩ ngợi lung tung, kéo anti cho cô.”
Ông cụ đang giả vờ uống nước, tập trung hít thị bỗng “ọc” một tiếng, nuốt cả một ngụm nước to xuống bụng. Được
rồi. Bạch liên không sai rồi!
Thằng cháu trai đầu đội trời chân đạp đất của ông sao lại như thế khi đứng trước tình ái chứ?
Nhưng Cảnh Thiên lại hoàn toàn không nhận ra,
Cô đã gặp kiểu khốn nạn như Tiết Tấn Nguyên, Tần Dịch, gặp kiểu trai cơ bắp giả vờ giá vịt chỉ để được một ánh
mắt của cô, gặp kiểu trai yếu đuối mỏng manh không bệnh tự trên để được ôm đùi đại gia, cũng đã từng gặp kiểu
đàn ông biến thái như Đỗ Ngôn Tranh, nhưng chưa bao giờ gặp kiểu người như Chiến Lệ Xuyên.
Trong ý thức phân biệt đàn ông của cô, kiểu đàn ông mạnh mẽ, chín chắn, khép mình, lạnh lùng, nho nhã, dịu dàng, đội trời đẹp đất
nhưng lại là một bạch liên hoa như Chiến Lệ Xuyên, cô thực sự chưa gặp bao giờ.
Thế nên Cảnh Thiên quyết định… tạm thời sẽ không ly hôn. Tự nhiên lại kết hôn với người đàn ông này, nếu đến lúc ly hôn mà còn
chưa được cắn một miếng thịt tai kho, cô không chịu được.
“Thực ra chiếc xe này không phải do Vân Tiêu tặng.”
Chiến Lệ Xuyên ngần ra: “Nhưng trên Weibo nói vậy mà… Nếu không phải anh ta thì Vì sao anh ta lại muốn nhận?”