Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 417




“Chú Cảnh, thím Cảnh.”
“Cô là ai?” Ông Cảnh cau mày.
Ông ta không ngờ sẽ gặp người quen biết họ nên mới mắng bà Cảnh ngay tại đây. Lú3c này thấy Chiến Nghệ Hòa,
rất sợ người này là người nhà họ Chiến, về sẽ mách với Chiến Lệ Xuyên nên vẻ mặt đầy phòng
“Tôi là Chiến Nghệ Hòa1, Chiến Lệ Xuyên là em họ của tôi.”
Sau khi Chiến Nghệ Hòa nói rõ thân phận, ông Cảnh và bà Cảnh lập tức nở nụ cười tươi rói: “Xin chào cổ C9hiến!”
“Hai người là bố mẹ của Cảnh Thiên, cử gọi tôi là Nghệ Hòa là được.”
Người nhà họ Chiến luôn mang dáng vẻ ăn trên ngồi trước, 3coi thường họ. Đây là lần đầu tiên ông bà Cảnh nhận
được khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của người nhà họ Chiến. Ông bà Cảnh nhanh chóng lựa theo, gọi8 “Nghệ
Hòa”.
“Hai người vừa mới từ trên tầng xuống đúng không? Vừa rồi tôi thấy hai người không vui, đã xảy ra chuyện gì rồi
à?”
Mặc dù rất muốn nhận được khoản đầu tư một tỉ đó, nhưng chỉ cần Cảnh Thiên ở lại nhà họ Chiến một năm thì họ
có thể có được thu nhập gần một trăm triệu. Ông Cảnh vẫn rất rõ điều này, cười nói: “Cũng không phải chuyện gì
lớn, chúng tôi tới đây là để thăm ông cụ, thuận tiện điều tiết một vài chuyện không vui giữa con gái út nhà tôi và
Thiên Thiên thôi.”
Chiến Nghệ Hòa cười nói: “Thì ra là như vậy, tôi còn tưởng rằng chủ và thím gặp phải khó khăn gì về tài chính cơ
chứ. Vậy thì tôi đi trước đây, tạm biệt chú thím.”
“Ơ, đợi đã!”
Ông Cảnh vội vàng chặn đường Chiến Nghệ Hòa, nói: “Cô Nghệ Hòa, không giấu gì cô, đúng là tôi cần tiền xoay
xở, nhưng cô cũng biết đấy, Thiên Thiên nhà chúng tôi chỉ là tới xung hỉ thôi, con bé cũng không có cách nào giúp
tôi…”
“Xung hỉ?” Chiến Nghệ Hòa ngạc nhiên.
Ông Cảnh: “Làm sao…”
“Lẽ nào cô ấy không nói với hai người là A Xuyên đã chuyển 40% cổ phần của hai tập đoàn đã lên sàn chứng khoán
là Trung Bác và Xuyên Đầu cho cô ấy rồi à?”


Bà Cảnh: … Ông Cảnh: III
4… 40% á?” Giọng ông Cảnh run run.
“Đúng vậy, 40%. Hơn nữa còn là mỗi tập đoàn 40%, cộng vào thì cũng là 80%. Chủ biết đấy, anh cả tôi Chiến Vũ
Hằng cũng chỉ nằm giữ có 10% cổ phần của Trung Bác thôi. Bên Xuyên Đầu bình thường là do chị hai Chiến Thư
Du của tôi quản lý, vậy mà chị ấy cũng chỉ có 10% cổ phần. Tôi làm phó tổng giám đốc ở Trung Bác nhiều năm như
vậy mà không có nổi 1%.”


“Cho nên tôi nói địa vị hiện tại của Thiên Thiên trong nhà họ Chiến không phải chỉ là một người vợ xung hi thôi đầu, bây giờ chỉ cần
cô ấy động đầu ngón chân thôi thì nhà họ Chiến sẽ chấn động ba cái đấy. Bây giờ nhà chúng tôi đều cung phụng cô ấy như tổ tông,
chỉ sợ nếu cô ấy mà bỏ trốn cùng người đàn ông không ra gì nào bên ngoài thì nhà họ Chiến chúng tôi sợ là ngay cả vị trí chủ tịch hội
đồng quản trị cũng sẽ phải đổi chủ.”
Khi nghe những lời này, trong lòng ông Cành như bắn pháo họa. Nhất thời trong đầu này ra rất nhiều ý tưởng. “Thiên Thiên lợi hại
như vậy, hai người còn phải sợ cái gì nữa chứ? Chi là một ti còn con mà thôi, cái khác thì không nói, chỉ nói đến công ty sản xuất
phim Trung Bác thôi, lợi nhuận gộp năm ngoái của một công ty con của Trung Bác là ba mươi lăm ti sáu trăm triệu rồi. Tính theo
40% cổ phần thì một tỉ chi là số lẻ thôi.”
“Nhưng nó là một đứa vô ơn, đừng nói một tỉ, e là một trăm triệu nó cũng không cho.”
“Bà im mồm đi!” Ông Cảnh mắng bà Cảnh rất to. Nhìn thấy ông Cảnh thực sự tức giận rồi, bà Cảnh chỉ có thể nhịn cục tức của mình
xuống. Chiến Nghệ Hòa cười nói: “Cô ấy không cho hai người thì hai người có thể vay mà.”