Cô ta ở trong công ty sản xuất phim Trung Bác lâu như vậy rồi, vì tập đoàn này mà lao tâm tổn sức, không chỉ
không có được dù chỉ 1% cổ phần, mà3 còn mất cả thân phận phó tổng giám đốc và giám đốc quản lý nghệ sĩ.
Cảnh Thiên có tài cán gì mà lại lấy được 40% cổ phần của Trung Bác1 chứ?
Trạch Ngôn mỉm cười nhắc nhở: “Cô Nghệ Hòa, vốn dĩ Trung Bác và Xuyên Đầu là tập đoàn do giám đốc điều
hành của chúng tôi tự sáng9 lập ra, cậu ấy tặng đồ của mình cho vợ thì có gì sai sao? Cô cũng có thể bảo ông hai
chia một nửa số cổ phần của những công ty tập đoàn ông ấy3 đứng tên cho cô mà. Tôi tin rằng giám đốc điều hành
của chúng tôi sẽ không nói với ông hai là không được đâu.”
Đám người bị phản pháo 8đến mức không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể giận dữ rời đi. “Bố, lẽ nào chuyện của
Tập đoàn Cẩm Thành không nói với cậu ta nữa à?” Chiến Quân Khải đột nhiên hỏi. “Còn cả công ty của cháu nữa.”
Chiến Khôn Vũ hậm hực.
“Mảnh đất đó sắp được bán đấu giá rồi, cháu đã bôi trơn các bên rồi, chỉ đợi nó lên giá thôi, nếu không mua được,
không chỉ không lấy được tiền lãi, ngay cả những khoản đầu tư ban đầu cũng sẽ thành công cốc. Bây giờ chúng ta
không chỉ không có được bất kỳ sự giúp đỡ nào của tập đoàn AUPU, cậu ta còn tuồn chuyện chúng ta thay đổi
nguyên vật liệu ra rồi. Tòa nhà giai đoạn ba của chúng ta phải làm sao đây?”
Chiến Nhân Cẩm: …
“Đều tại chúng mày! Bảo chúng mày đừng có làm loạn cùng với Chiến Thư Du mà chúng mày nhất định không
nghe, bây giờ thì hay rồi!”
Tất cả mọi người: …
Mặc dù công ty Huy Hoa do Chiến Khôn Vũ làm chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng mọi người trong chi thử ít
nhiều gì đều có cổ phần. Lúc này, nhìn thấy miếng thịt mỡ ở ngay trước mặt, không những không ăn được mà thay
vào đó còn phải đền bù một khoản tiền lớn, trong lòng mọi người đều rất không thoải mái.
“Vũ Hằng, chỉ có cháu mới có thể giúp chúng ta xử lý chuyện này thôi.”
Chiến Thư Du đã bị chọc tức bỏ đi rồi, ở đây chỉ có Chiến Vũ Hằng, Chiến Nhân Cẩm cũng không có gì mà phải
tránh né nữa, nhìn thẳng về phía anh ta.
“Chuyện này cháu sẽ cố gắng, cháu đã hẹn với bên giáo sư Hồng Lục rồi. Có điều… muốn mua 20% cổ phần trong
tay cô ta, theo giá cổ phiếu hiện nay cũng phải bỏ ra được sáu mươi tỷ. Cháu không có nhiều tiến như vậy.”
“Việc mua cổ phần trong tay cô ta chắc chắn là không thực tế, nhưng chúng ta có thể thương lượng với cô ta, đợi
đến lần họp hội đồng quản trị sau, nhờ cô ta đứng về phía chúng ta.”
“Vậy thì cũng chỉ có 30% thôi.”
“Phần còn lại, ông sẽ đi gặp Thư Du một lần nữa. Tin rằng sau khi trải qua chuyện của Cảnh Thiên, con bé cũng
nên hiểu rằng không thể dựa vào Chiến Lệ Xuyên được. Bây giờ Trung Bác và Xuyên Đầu đã không giữ được nữa
rồi, nếu một ngày nào đó Chiến Lệ Xuyên lên cơn, cũng đưa cổ phần của AUPU cho Cảnh Thiên thì ước chừng
chúng ta chỉ có thể bị cậu ta làm cho tức chết thôi.” Mặt Chiến Nhân Cẩm tối
sâm.
“Vậy thì làm phiền ông trẻ rồi.”
“Vậy chuyện của Tập đoàn Cẩm Thành và Huy Hoa…”
“Cháu sẽ ký thỏa thuận với ông trẻ, nếu chuyện này thành công, cháu sẽ giúp xử lý chuyện này.”
“Được.”
Dưới sự chăm sóc của Cảnh Thiên, cả ông cụ và Chiến Lệ Xuyên đều hồi phục cực kỳ nhanh chóng. Có điều Chiến
Lệ Xuyên vẫn ngồi trên xe lăn trước mặt người khác.
Cảnh Thiên không rõ rốt cuộc là mình đã xin nghỉ phép mấy ngày nên gọi điện cho quản lý Quy Hoạch.
“Chị Quý, rốt cuộc tôi đã xin đoàn phim nghỉ mấy ngày?” Bên kia lại truyền đến một câu hỏi: “Mấy ngày? Bốn
ngày?”
Bốn ngày?
Sao cô lại cảm thấy mình chỉ xin nghỉ có hai ngày thôi nhi? Hình như hôm nay cô nên đến đoàn phim rồi, cuối cùng lại quên mất.
Không nghe thấy Cành Thiên nói gì, nghĩ rằng cô vẫn cần xin nghi thêm, Quy Hoạch lại lập tức nói: “Năm ngày… hay là sáu ngày?”
Cành Thiên: