Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 410




“A Xuyên, ông trẻ biết có lẽ dạo này cháu đang khó chịu với ông trẻ và hai chú của cháu. Nhưng mọi người chỉ vì
muốn tốt cho công ty nên mới3 muốn để Vũ Hằng làm giám đốc điều hành. Nếu nhà ông trẻ khiến cháu không vui
thì ông trẻ xin lỗi cháu. Nhưng chuyện như thế này, chưa có ch1ứng cứ xác thực thì tuyệt đối không nên nói ra.”
“Hóa ra mọi người còn biết chứng cử cơ à?” Chiến Lệ Xuyên cười lạnh: “Nếu biết khô9ng có chứng cử thì không thể
nói lung tung, vậy thì tại sao lại nói vợ tôi là “lẳng lơ đang điểm trước mặt tôi? Cứ như mọi người có chứng cứ3 cô
ấy ngoại tình không bằng.”
Chiến Lệ Xuyên lại đột ngột thay đổi chủ đề khiến cả nhà chi thử, đặc biệt là Chiến Quân Hàng hơi lú8ng túng.
Thể này…
Là qua rồi à?
Vậy rốt cuộc là Chiến Lệ Xuyên có chứng cứ thật hay chỉ nói bừa thể thôi?
Nói bừa thể thôi thì sao… sao lại đổ lên đầu ông ta chứ?
Chiến Lệ Xuyên lạnh lẽo quét mắt qua Chiến Quân Hàng, ông ta sợ đến mức lưng toát mồ hôi lạnh.
“A Xuyên!” Chiến Thư Du còn muốn nói gì đó nữa, Chiến Lệ Xuyên lại ngắt lời cô ta: “Chị rất muốn tôi ly hôn với
Cảnh Thiên?”
“Phải.”
“Mọi người cũng vậy?”
Ánh mắt của Chiến Lệ Xuyên lướt qua Chiến Vũ Hằng và tất cả mọi người chị thứ.
Mọi người đều không nói gì, nhưng sắc mặt đã nói rõ tất cả.
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Hóa ra thành kiến của mọi người đối với vợ tôi lại lớn như vậy.”
“Nhưng làm sao bây giờ nhỉ? Tôi đã chuyển 40% cổ phần ở công ty Trung Bác và Xuyên Đầu cho cô ấy mất rồi.”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc. Mọi người biết người đàn ông này sẽ bày trò, nhưng không ngờ anh lại có thể làm
đến mức như thế.
“Bây giờ cô ấy là người nắm giữ số cổ phần lớn nhất trong Trung Bác và Xuyên Đầu, ngang bằng với tôi. Thế nên
đừng đề cập gì với tôi về chuyện ly hôn nữa. Bây giờ mọi người nên cầu khấn là cô ấy sẽ không ly hôn với tôi. Cô
ấy ly hôn rồi thì sẽ mang cả 40% của Trung Bác và Xuyên Đầu đĩ đấy. Thế thì 40% cổ phần này sẽ thuộc về đám đàn
ông ngoài kia mất rồi.” 1
Mọi người: . III
“A Xuyên, sao chú có thể như vậy? Lúc trước chị đã nhường hết số cổ phần trong tập đoàn AUPU cho chủ, chẳng lẽ
là để chủ đem đi cho người khác hay sao?”
“Tôi đã thông qua luật sư và hoàn trả 10% cổ phần đó cho chị rồi, chỉ là họ vẫn chưa đến tìm chị mà thôi. Đó là thử
ông nội cho chị, chị cứ giữ đi. Tôi hiểu đạo lý há miệng mắc quai, thứ tôi muốn, tôi sẽ tự giành lấy, còn về món quà
của chị, tôi sẽ không nhận.”
Nhìn vẻ mặt như ăn phải phân của đám người kia, Chiến Lệ Xuyên rất vui.
“Ông nội đang nghỉ ngơi, tôi không giữ mọi người nữa. Trạch Ngôn, tiễn khách.” Nói xong, xe lăn đưa anh lùi về
phía sau, cánh cửa kính của căn phòng mọi người muốn vào cũng đã đóng lại. “Các vị, mời.”
Trạch Ngôn nói một cách tượng trưng rồi im lặng, để mặc đám người trước mặt thích làm gì thì làm. “Thế này…”
Chiến Quân Khải ngơ ngác và hoảng hốt: “Những gì nó nói không phải sự thật đầu đúng không?”
Mọi người nhìn nhau.
“Trạch Ngôn, A Xuyên nói thật à? Chú ấy cho Cảnh Thiên 40% cổ phần của Trung Bác à?”


Chiến Vũ Hằng là người bình tĩnh nhất nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc.
“Vâng. Giám đốc điều hành đã tặng 40% cổ phần của mình cho mợ chủ thông qua luật sư.”
Nói xong, Trạch Ngôn không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: “Bây giờ mợ chủ là cổ đông lớn nhất của Trung Bác và Xuyên
Đầu.”
“Sao nó có thể làm như vậy? Nó làm vậy có khác nào tự tay đẩy Trung Bác và Xuyên đầu vào chỗ chết đầu!” Cuối cùng Chiến Nghệ
Hòa không thể nhịn được nữa.