Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 409




Đối mặt với câu chất vấn đầy tức giận của Chiến Nhân Cẩm, Chiến Lệ Xuyên lười trả lời, chỉ gọi một tiếng: “Trạch
Ngôn.”
Trạch Ngăn ch3ỉnh lại tay áo mình rồi mới thong thả đáp lại: “Cụ hai, cậu Khôn đã dùng tiền của Trung Bác để
đăng ký công ty của mình, sau đó dùng tài nguyê1n của Trung Bác để mua đất, xây nhà. Nhìn cách cụ chất vấn
giám đốc điều hành của chúng tôi vừa rồi, chắc chắn cụ đã biết chuyện này rồi đúng 9không?”
“Lô nhà đầu tiên vừa mở bán đã bị giành sạch, bán đắt như vậy, giám đốc điều hành của chúng tôi là chủ tịch của
Trung Bác nhưn3g chẳng nhận được một đồng nào. Bây giờ bên đó xảy ra vấn đề về chất lượng lại trách giám đốc
điều hành của chúng tôi? Cụ hai, cụ mà còn chỉ t8rích giám đốc điều hành như vậy, thứ mà cậu Khôn phải đối mặt
sẽ không còn là vấn đề bồi thường nữa đâu. Cậu ấy tự ý sử dụng tiên của Trung Bác, con số rất lớn, cụ nói xem, nếu
giám đốc điều hành cho luật sư đến giải quyết chuyện này, cậu Khôn động tay động chân vào công ty nhiều như
vậy thì sẽ có hậu quả như thế nào?”
Uy hiếp, đây chính là uy hiếp trắng trợn!
Chiến Nhân Cẩm tải ngắt nhìn Chiến Lệ Xuyên, tức đến mức không nói nên lời.
Chiến Vũ Hằng bên cạnh, tuy sắc mặt không có bất cứ thay đổi nào, nhưng trong lòng có bao nhiêu sự không cam
tâm và đố kị thì chỉ có mình anh ta biết.
“Chuyện của Tập đoàn Cẩm Thành cũng là cháu xen vào?” Chiến Quân Khải sầm mặt hỏi.
“Công ty không có liên quan đến AUPU, Trung Bác và Xuyên Đầu thì đều là đối thủ thương trường của Chiến Lệ
Xuyên này.” Nói xong, anh cho mọi người một ánh mắt “có vấn đề gì không?”. “Tốt! Tốt! Rất tốt!”
Chiến Nhân Cẩm luôn rất khỏe mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta gần như bị tên liệt này chọc tức đến mức
muốn nhồi máu cơ tim.
“A Xuyên, vì sao cháu lại vì một người phụ nữ lẳng lơ đang điểm mà đối đầu với mọi người? Mọi người đều đang
quan tâm đến cháu mà!” Chiến Quân Khải tỏ ra tiếc nuối và đau thương.
“Vợ tôi, tôi tự biết nên yêu thương và quan tâm như thế nào. Ông trẻ, các chú, các anh chị em không cần phải quan
tâm đến cô ấy như vậy đâu.”
“A Xuyên.” Chiến Thư Du không tán thành, cô ta lên tiếng: “Tuy Khôn Vũ không đúng nhưng chú hai nói có lý.
Chủ cũng biết ngày trước, nếu chị không giới thiệu đại sư Tịnh Viễn với ông nội thì Cảnh Thiên sẽ không được gả
vào nhà họ Chiến. Nhìn cô ta công khai cắm sừng chú như vậy, chú có nghĩ đến cảm nhận của chị không?”


Thấy đại ca nhà mình không muốn nói chuyện nữa, Trạch Ngôn lên tiếng: “Cô hai, xin phép cho tôi xen lời. Mợ chủ
là vợ của cậu chủ, chỉ cần cậu chủ vui vẻ và cảm thấy xứng đáng là được rồi, vì sao phải nghĩ đến cảm nhận của
cô?”
“Anh im đi! Ở đây không có chỗ cho anh nói! Anh vượt quyền rồi đấy!”
Trạch Ngôn sờ mũi.


Được rồi, anh ta xen miệng vào là vượt quyền, cô xen tay vào cuộc đời của đại ca thì là việc nên làm. “Ông ta thì có lý gì? Một kẻ
mua chuộc người khác để giết ông nội thì có tư cách gì mà la lối trước mặt tôi?” Chủ đề thay đổi đột ngột khiến tất cà mọi người trợn
to mắt, nhìn về phía Chiến Quân Hàng.
Tim Chiến Quân Hàng thót lên, có một khoảnh khắc, ông ta có cảm giác như màng tim mình bóp hết toàn bộ máu có trong tim ra,
huyết áp trong cơ thể giảm xuống đột ngột.
Chỉ có bàn thân ông ta mới càm nhận được nhịp tim dữ dội của mình.


“A Xuyên, không thể nói linh tinh được đầu. Mua chuộc người khác giết bác cả là tội tử hình đấy, cháu nói chú như vậy, có chứng cứ
không?”