Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 407




Khương Vũ Hi nghe Chiến Thư Du nói vậy, cảm thấy cuối cùng cái vụ cô ta là khách của nhà họ Chiến cũng trôi
qua rồi.
Phải, cô 3ta là cháu gái nuôi của ông cụ, là chủ của nhà họ Chiến.
“Chị nói ai là con chó con mèo?”
Cửa kính tự động mở ra từ b1ên trong, Chiến Lệ Xuyên ngồi thẳng lưng trên xe lăn.
Chiến Thư Du nhìn ánh mắt áp lực của Chiến Lệ Xuyên, thầm hối hận vì 9những lời mình vừa nói quá mức vênh
váo, cô ta vội vàng dịu giọng lại rồi hỏi: “A Xuyên, chú thấy đỡ hơn chưa? Hôm qua sắc mặt chú kh3ó coi lắm, chị
sợ chết đi được.”(3)
Thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên tốt hơn hôm qua rất nhiều, Chiến Thư Du cảm thấy yên tâm hơn8.
Nhưng Chiến Lệ Xuyên không hề để ý đến cô ta, anh đưa mắt nhìn đám người đang muốn gây chuyện rồi nhẹ
nhàng lên tiếng: “Vụ tai nạn của ông nội là có người gây ra.”
“Sao cơ?”
Đa số người nhà họ Chiển đều tỏ ra kinh ngạc.
“Thế nên trước khi ông nội xuất viện, bất kỳ ai cũng không được vào thăm.”
“Dựa vào cái gì?” Chiến Vũ Hằng bất bình đầu tiên. “Chủ là cháu của ông nội, anh cũng vậy. Trông nom ông nội
vào thời điểm này là quyền và nghĩa vụ của anh chị, chủ có tư cách gì mà không cho phép mọi người vào thăm?” 10
“A Xuyên đã nói là có người gây ra vụ tai nạn của ông nội, nếu anh thực sự có lòng thì chờ ông nội khỏe lại rồi đến
thăm nom ông là được rồi, có gì mà dựa vào cái gì? A Xuyên làm đúng, ông nội khỏe mạnh là quan trọng nhất.”
Chiến Vũ Hằng tức quá hóa cười trước câu nói của Chiến Thư Du.
Anh ta định lên tiếng thì bị Chiến Lệ Xuyên ngắt lời một cách ngang ngược: “Dựa vào việc tôi là người đứng đầu
nhà họ Chiến. Tôi nói cái gì thì các anh bắt buộc phải làm theo. Nếu không hài lòng thì cũng không còn cách nào
khác đâu.”
Chiến Vũ Hằng tức tối, gật đầu.
Ý Chiến Lệ Xuyên là: Cho dù là tập đoàn AUPU hay là nhà họ Chiến đều do Chiến Lệ Xuyên quyết định. Không
chịu cũng phải chịu!


Đây là logic kiểu ăn cướp gì vậy?
“A Xuyên, ông là em trai ruột của ông nội cháu, ông vào thăm anh trai của ông cũng được phải không?”
Chiến Nhân Cẩm lại lấy cái danh người lớn ra.
Chiến Lệ Xuyên mỉm cười: “Ông trẻ chưa nghe thấy những gì tôi nói phải không? Hay là ông nghĩ ông có tư cách
và quyền lên tiếng hơn anh cả tôi?”
Chiến Nhân Cẩm nịnh hụt, mặt méo xệch. “A Xuyên, cháu nói vậy thì tổn hại tình cảm chúng ta quá.” Con trai cả
của Chiến Nhân Cẩm, Chiến Quân Khải, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Đúng rồi, cho dù thế nào thì bố chủ cũng là ông trẻ của cháu mà chúng ta đều là người một nhà cả.” Chiến Quân
Hàng cũng lên tiếng. “Tuy chúng ta đều mang họ Chiển nhưng không bao giờ là người một nhà. Chẳng lẽ ông trẻ
và hai chú đã quên ngày xưa, khi mọi người xin ông nội tôi cho ở lại, ông nội tôi đã nói gì rồi à?”
Tôi chỉ cần một con chó trung thành, không cần anh em.
Đó là nguyên văn lời ông cụ Chiến nói. “Nếu ba vị không nhớ ra thì tôi có thể nhắc lại.”


“A Xuyên, chủ biết bác cả bị tai nạn, cháu rất buồn, nhưng cháu cũng không thể trút giận lên đầu mọi người được chứ.” Chiến Quân
Khải nói.
“Không muốn tôi trút giận lên đầu các người, vậy thì các người nên chú ý ngôn ngữ cử chi một chút. Ở đây đều do tôi quyết định.”
Mọi người vẫn luôn phải bó tay với sự ngang ngạnh của Chiến Lệ Xuyên. Chủ yếu vì thủ đoạn của đối phương quá mạnh mẽ, trí
thông minh của họ không thể đó lại được.
“A Xuyên, có phải tâm trạng đang không tốt không?” Con trai cà Chiến Khôn Vũ của Chiến Quân Hàng cũng không nhịn được nữa.
“Anh ba, có lúc chuyện trên Weibo không thể tin được đầu.” Thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên rất khó coi, con trai út của Chiến Quân
Khải, cũng chính là em trai ruột Chiến Cần Hựu của Chiến Nghệ Hòa lên tiếng.