Tuy nút điện tử trên đầu vẫn còn nhưng Chiến Lệ Xuyên vẫn tự lấy chiếc laptop từ trong xe lăn, mở nó ra, hưởng
thụ cảm giác chân thực khi3 ngón tay gõ lên bàn phím. Chẳng mấy chốc, một khung video đã xuất hiện trước mắt
anh.
Để tránh làm ồn đến Cảnh Thiên, Chiến Lệ 1Xuyên nghe âm thanh qua nút điện tử trên đầu.
Màn chiếu đột ngột mở ra, tầng hầm tối tăm có một chút ánh sáng.
Vân Chu b9ị xích vào xích sắt nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên trên màn chiếu, tâm trạng đang cáu kỉnh lại càng thêm
nóng nảy.
“Đại ca.” Trông thấ3y Chiến Lệ Xuyên vẫn nguyên vẹn, sắc mặt đã tốt hơn lúc chiều rất nhiều, mấy tay thuộc hạ
ngay lập tức mừng rỡ.
“Đại ca!”
“Đại ca thế nào rồi?”
“Anh… giờ đã có thể cử động được chưa?”
Chiến Lệ Xuyên không trả lời, anh chỉ tiện tay cầm bình giữ nhiệt trên bàn lên, vặn nắp rồi uống một ngụm nước.
Đám đàn em nhìn hành động trôi chảy mượt mà của Chiến Lệ Xuyên, há hốc miệng.
“Khỏi rồi!!!”
“Đại ca khỏi thật rồi!”
“Đại ca, thể bao giờ anh có thể đứng dậy được thế? Phục hồi chức năng cần khoảng bao nhiêu lâu?”
Lúc này Hồng Lục thấy Chiến Lệ Xuyên đã bắt đầu làm việc rồi, cô cũng thấy hơi buồn ngủ nên mở cửa phòng
ngoài ra, đi vào trong.
Chiến Lệ Xuyên thấy Hồng Lục đi vào kiểm tra cho ông nội, anh đứng dậy ngay.
Người bên kia video vừa hỏi xong thì nghe thấy có tiếng động, sau đó họ trông thấy Chiến Lệ Xuyên đứng dậy khỏi
ghế, đi về phía mà bọn họ không nhìn thấy.
“Cha… cha mę oi!”
“Mỗi thế mà đã đứng dậy đi lại được rồi à?”
“Không phải đại ca bị liệt bốn tháng rồi à? Cơ bắp không bị teo, không cần phục hồi chức năng à?” Tiếng kinh ngạc
không ngừng truyền vào não anh qua nút điện từ, Chiến Lệ Xuyên suýt bật cười.
Thần tiên à?
Đúng thật là thần tiên.
Nhưng không phải anh mà là vợ anh.
Chiến Lệ Xuyên đáp lời.
Anh không hề có ý định gọi bác sĩ bên ngoài vào, bởi vì Cảnh Thiên vẫn còn đang ngủ.
Nhìn cô gái nằm cuộn mình ngủ trên sofa như một con mèo, anh không hề muốn để người khác nhìn thấy cô.
“Đại ca, anh làm thế nào mà có thể đi lại được rồi vậy? Thế thì anh có thể khỏe lại như ngày trước không?”
Chiến Lệ Xuyên ngồi trước máy tính, nhìn vẻ mặt kinh hãi của đám đàn em ở đầu bên kia, anh bỗng có cảm giác tự hào.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Cảnh Thiên vẫn đang ngủ say sưa rồi nói: “Mọi người nhẹ nhàng thôi, nhà tôi đang ngủ bên cạnh.” Lúc này ánh mắt Vân CHu đã không còn sự phục tùng với Chiến Lệ Xuyên như ngày trước nữa, dù cách qua video, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận và thù hận của Vân Chu đối với mình.
“Người bên cạnh tôi đều là người của tôi, cậu là người duy nhất do ông nội nhét vào. Ông ấy đối xử với cậu tốt như vậy, cậu hại tôi là đủ rồi, vì sao còn muốn hại ông ấy?”