“Ha ha.” Ánh mắt Chiến Nhân Cẩm loang lên, ông ta cười: “Thế nếu có cách khiến cháu có được sự ủng hộ của
nhiều cổ phần hơn, Vũ Hằng, cháu có đồ3ng ý thử một lần không?”
Chiến Vũ Hằng sững sờ: “Sao thể được?”
Sau buổi họp hội đồng quản trị sáng nay, anh ta đã hoàn toàn bó1 suy nghĩ đó rồi.
Bởi vì ông cụ nằm giữ 35% cổ phần, cho dù ông không còn, đừng nói đến chuyện chắc chắn ông đã sắp xếp di chúc
sẵn, ch9o dù không có thì 35% cổ phần trong tay ông nhiều nhất cũng sẽ chia cho mỗi người trong nhà họ Chiến.
Cho dù thế nào thì chỉ cần trong tay Chiế3n Lệ Xuyên có 35% cổ phần, anh ta sẽ rất khó có khả năng nắm giữ cả
công ty.
Trừ phi…
Chiến Thư Du bán lại cổ phần của mình c8ho anh ta.
Nhưng nghĩ bằng ngón chân cũng biết là chuyện này không thể.
“Ở chỗ ông trẻ có một tin, không biết cháu có hứng thú hay không?”
Chiến Lệ Xuyên khử trùng toàn thân rồi tiến đến bên cạnh ông cụ,
Nhìn ông nội nằm yên tĩnh trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt luôn bình thản và lạnh lẽo trước mặt
người ngoài vương một nỗi bị thương không thể che giấu được.
“Giáo sư Hồng Lục, tình hình ông nội tôi rốt cuộc là như thế nào?”
“Ban nãy tôi không hề nói linh tinh, yên tâm, tất cả các điểm xuất huyết của ông cụ đã dừng xuất huyết. Vết thương
cũng đã được xử lý ổn thỏa, bị thương nặng như vậy thì đây là kết quả không thể tốt hơn được nữa rồi.”
Chiến Lệ Xuyên gật đầu: “Cảm ơn.”
Viện trưởng bên cạnh không ngừng liếc về phía Cảnh Thiên, sau đó lại nhìn sang Chiến Lệ Xuyên như muốn nói lại
thôi, nhưng Chiến Lệ Xuyên hoàn toàn không để ý đến ông ta.
Viện trưởng muốn cào cấu, ông ta rất muốn nói với giám đốc điều hành rằng mợ chủ chính là một đại lão.
Khi ông ta định mở miệng ra nói, ông ta lại cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm và quyến rũ của mợ chủ. Viện trưởng
giật thót, vội vàng nuốt câu định nói vào trong.
Trong ICU có máy nước, Cảnh Thiên cầm cốc nước của Chiến Lệ Xuyên rồi hứng lấy một ít nước, sau đó pha thêm
nước linh tuyển vào trong.
“Anh uống nước đi.”
Cảnh Thiên đưa cốc nước ra trước mặt Chiến Lệ Xuyên, cô ngại viện trưởng vẫn đang ở đây nên bẻ ống hút trên
nắp rồi đút cho anh uổng.
Chiến Lệ Xuyên định đưa tay ra theo bản năng, bởi vì nơi này trừ Cảnh Thiên và Hồng Lục ra thì chỉ có viện
trưởng, người ta lại là người của anh, nhưng bản năng chưa kịp biến thành hành động đã bị Chiến Lệ Xuyên bóp
chết từ trong trứng nước.
Được vợ đút cho chắc chắn sẽ ngọt hơn là tự mình uống.
Ban nãy anh đã nghe thấy tiếng Cảnh Thiên rót nước và tiếng nước rót vào cốc, cô còn chưa lấy được một phần
mười cái cốc này.
Nhưng chỗ nước được đưa đến trước mặt anh lại đầy.
Ánh mắt Chiến Lệ Xuyên sâu thẳm, anh mở miệng rồi uống từng ngụm.
Nước hôm nay cũng có vị na ná như nước bình thường Cảnh Thiên cho anh uống, nhưng cảm giác khi uống lại
hoàn toàn không giống.
Mỗi lần uống nước hồi trước, anh đều có cảm giác tinh thần sảng khoái, hít thở không thuận.
Anh biết, tác dụng của loại nước đó có lẽ còn hơn thể rất nhiều, chỉ là anh không cảm nhận được mà thôi.
Nhưng uống nước hôm nay vào, anh có thể cảm nhận được nước đang men theo thực quản của anh, ùa vào từng mạch máu.
Rõ ràng là nước lạnh nhưng khi nước lan ra khắp cơ thể, nó lại khiến cơ thể đang lành lạnh của anh ấm lên nhanh chóng. Đến Cả cảm giác đau đớn trên lưng cũng không còn đau như trước.
Anh biết đây không phải ảo giác, cũng không phải vì nước này do Cảnh Thiên đút anh uống nên mới thấy phân chấn lên.
Tác dụng của thứ nước này đối với con người tuyệt đối không tầm thường.