Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 384




Cô đang định lên tiếng bảo anh muốn cười thì cứ cười đi, Chiến Lệ Xuyên lại bình thản nói với một chút dịu dàng:
“Cảm ơn cô.”3
“Cảm ơn tôi làm gì?”
“Tuy tôi nghĩ khi gặp tình trạng vừa rồi, cô nên xuống xe ngay lập tức để tránh xa ngu1y hiểm. Nhưng bây giờ đã
hết nguy hiểm rồi… tôi vẫn thấy rất vui vì ban nãy cô có thể ở lại bên cạnh tôi, không bỏ rơi tôi9.”
Bỏ rơi?
Cảnh Thiên chớp mắt, sao cô lại cảm thấy người đàn ông này đáng thương thế nhỉ?
Vì sao tự3 nhiên cô lại muốn bể anh về, chăm sóc anh? “Yên tâm, chỉ cần chúng ta vẫn còn là vợ chồng thì tôi sẽ
không bỏ rơi anh đâu.”8
Điều này thì Cảnh Thiên nghĩ mình vẫn có thể làm được.
Nhưng sau này anh khỏe lại rồi, cơ thể khôi phục như trước đây rồi, cô có rời khỏi đây sau khi ly hôn thì cũng
không tính là bỏ rơi.
Ánh mắt Chiến Lệ Xuyên lấp lóe, anh nghe ra ý ẩn ngoài lời nói của Cảnh Thiên, tim thắt lại.
Anh cứ có dự cảm rằng sau khi mình khỏe lại, vợ anh sẽ đòi ly hôn.
Chiến Lệ Xuyên lại cong môi, đôi mắt sâu thẳm như hút lấy toàn bộ ánh sao trong vũ trụ. Anh nhìn chăm chăm vào
Cảnh Thiên rồi thốt lên lời thề rành rọt: “Tôi cũng sẽ không rời khỏi cô, trừ phi tôi chết.”
Cảnh Thiên chớp mắt, trên đỉnh đầu từ từ xuất hiện ba dấu hỏi chấm.
“Không phải…”
Sao lại chuyển sang chủ đề này rồi???
Sao lại lạc đề rồi???
Cô muốn ly hôn mà!
Anh chết cũng không rời khỏi cô thì làm sao cô ly hôn được?
“Tôi ngủ một lát đã.”
Nói xong, Chiến Lệ Xuyên như kiệt sức, nhắm mắt lại.


Ban đầu Cảnh Thiên định tiếp tục giằng co chủ đề này với anh, nhưng thấy anh nhắm mắt lại, lông mày khẽ cau, cô
biết anh vẫn còn đau ở vết mổ, xương cũng đau, đến tủy bên trong cũng đang đau, cô không nhẫn tâm tiếp tục
quanh co chủ đề này với anh nữa.
Bởi vì ông cụ vẫn đang chưa rõ sống chết trong bệnh viện.
Viện nghiên cứu Lawrence không quá xa bệnh viện Xuyên Đầu, cho dù trong giờ cao điểm tắc đường thì vẫn có thể
đến trong nửa tiếng. Chiến Lệ Xuyên lại coi mình thành người bại liệt, để chiếc xe lăn vạn năng của anh đưa anh
xuống xe. Cảnh Thiên chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh anh.
Sau khi vào trong, Cảnh Thiên bỗng ôm bụng: “A Xuyên, bụng tôi khó chịu quá, hay là anh lên trước đi, lát nữa tôi
sẽ vào sau.”
Một tia cảm kích thoáng qua trong mắt Chiến Lệ Xuyên, anh gật đầu: “Ừ, không vội, cứ thong thả.”
Cảnh Thiên: …
Hình như phối hợp hơi ăn ý quá nhỉ?
Bên ngoài phòng cấp cứu, tất cả người nhà họ Chiển đều đã đến đủ.
Trông thấy Chiến Lệ Xuyên, mắt Chiến Thư Du sáng lên như tìm được người đáng tin cậy: “A Xuyên, chú đi đâu
thế? Đã hẹn là hôm nay về nhà rồi mà cuối cùng cả Trạch Ngôn lẫn Vận Chu đều không biết chủ đang ở đâu. Chú
có biết là chị lo lắng lắm không hả? Cảnh Thiên đâu? Con bé đâu rồi? Sao nó không đi với chứ? Chú đến đây một
mình à?”
Thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên hơi tái, Chiến Thư Du cúi người xuống rồi quan sát anh thật kỹ, cô ta căng thẳng hỏi
anh: “Có phải chú lại thấy tim khó chịu không? Sao mặt tái thế này?”


Nói xong, cô ta sai viện trưởng ngay lập tức: “Mau sắp xếp phòng bệnh cho A Xuyên rồi kiểm tra cho chú ấy đi.”


“Không cần đâu.”


Giọng Chiến Lệ Xuyên mệt mỏi pha lẫn hơi lạnh như đẫm đầy vụn băng.


Chiến Thư Du sững sờ, đây là lần đầu tiên Chiến Lệ Xuyên nói năng với cô ta như vậy. Cho dù là khi anh mới bắt đầu bị liệt, anh cũng chưa từng đối xử với cô ta một cách lạnh lùng như thế.