Chiến Lệ Xuyên ngủ rất ngon. Đây là giấc ngủ thoải mái nhất mà anh có được kể từ khi bị liệt, nếu không bị làm
phiền bởi tiếng nh3ạc chuông điện thoại.
Bởi vì làm phẫu thuật, điện thoại di động của Chiến Lệ Xuyên đã chuyển sang chế độ im lặng. Nhưng 1Cảnh Thiên
thì không. Vì cô đã thiết lập từ chối cuộc gọi lạ, cộng thêm việc những người nên chặn thì đã chặn hết rồi, cho nên
h9ầu như không có ai gọi cô.
Tuy nhiên, khi Cảnh Thiên đang lặng lẽ chờ Chiến Lệ Xuyên tỉnh dậy thì chuông điện thoại đột 3nhiên vang lên.
Chiến Lệ Xuyên mở mắt ra. Đột nhiên bị tiếng chuông đánh thức, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Ai gọi thế?”
Anh chưa bao giờ hỏi về chuyện của Cảnh Thiên, nhưng lần này anh lại vượt qua giới hạn.
Cảnh Thiên lấy điện thoại ra: “Quản gia Từ.”
Thầy sắc mặt của Chiến Lệ Xuyên không tốt lắm, Cảnh Thiên nhanh chóng bắt máy.
“Quản…”
“Mợ chủ, cậu chủ thế nào rồi?” Cảnh Thiên chưa kịp lên tiếng thì quản gia Từ ở đầu bên kia đã hỏi.
“Ừ, rất tốt.”
“Cụ chủ xảy ra tai nạn giao thông rồi, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Cụ chủ không có tâm nguyện gì, chỉ hi
vọng cậu chủ có thể sống thật tốt. Mợ chủ, bên phía cậu chủ nhờ cả vào mợ đấy, chúng tôi cử
một số người bảo vệ cậu chủ bên ngoài, cho nên mẹ có thể hoàn toàn yên tâm về sự an toàn bên phía cậu chủ. Mợ
chủ, trước khi cụ chủ vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, mợ đừng để cậu chủ quay về. Còn nữa, cho dù là ai đến
tìm mợ thì mợ cũng đừng tin. Cụ chủ… sẽ cảm ơn mợ.”
“Quản gia Từ khách sáo rồi.”
Đôi mắt Cảnh Thiên trở nên lạnh lẽo. Chiến Lệ Xuyên có thể nhìn thấy rõ ràng, anh ngồi dậy.
“Anh làm gì vậy?”
Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên ngồi dậy, Cảnh Thiên nhanh chóng bước tới đỡ. Mới làm một cuộc phẫu thuật lớn như
vậy, chỉ cần hơi cử động là sẽ rất đau. Cảnh Thiên đã chuẩn bị thuốc ở tầng hầm thứ ba, định giúp anh giảm đau
một chút.
Quản gia Từ vừa mới dặn dò xong thì nghe thấy giọng nói của Cảnh Thiên, rõ ràng là cậu chủ đã nghe thấy rồi.
Ông ta giật mình, nổi lên một dự cảm không lành.
Lúc này Cảnh Thiên đã cúp điện thoại, quản gia Từ gọi lại nhưng không có ai trả lời.
“Chú Từ, chú cũng bị thương rồi, mau vào bằng bỏ đi.” Trạch Ngôn khuyên nhủ: “Cậu chủ không yếu đuối như
chú tưởng tượng đầu, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, bây giờ quan trọng nhất là cụ chủ. Chủ
vào trong xử lý vết thương trước đã, rồi mới có thể chăm sóc tốt cho cụ chủ được.”
“Trạch Ngôn, lực lượng bảo vệ bên phía cậu chủ chắc chắn là không có sơ sót nào à? Nếu bên phía cậu chủ mà có
chuyện bất trắc gì thì tôi có chết trăm nghìn lần cũng không thể thoái thác trách nhiệm này được.”
Trạch Ngôn gật đầu: “Chú yên tâm, cậu chủ chỉ định Vân Chu, Vân Chu cũng đã đích thân dẫn người đi bảo vệ rồi, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu.”
Quản gia Từ không ngừng gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Nhưng … tôi vẫn không yên tâm bên phía cậu chủ, hay là cậu cũng dẫn người tới đó xem sao.” “Không được, cậu chủ không ra lệnh, tôi không thể đi lung tung được. Có tôi ở đây, chú Từ có thể yên tâm rồi.”
Quản gia Từ thở dài.
“Bây giờ còn phải xem ông cụ có thể thoát khỏi cơn nguy kịch không thôi.”