Cảnh Thiên đã thay đồ vô trùng, chuẩn bị để làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên. Cánh cửa đột ngột mở ra, Hồng
Lục xuất hiện trước mặt cô vớ3i sắc mặt như gặp ma.
“Sao thế?”
“Đại ca, chị bảo… hồi trước ngày nào chị cũng xoa bóp và châm cứu cho Chiến Lệ Xuyên?”1
“Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu: “Không phải đã nói với cô rồi à, cánh tay của anh ta đã có thể cử động thoải mái rồi,
nhưng đốt xương s9ống ngực thứ ba của anh ta bị thương nặng quá, cho dù hệ thần kinh đã được khôi phục lại nhờ
châm cứu, phần xương ngực gãy của anh ta cũn3g không thể vận động bình thường được.”
“Em không nói chuyện này, đại ca ạ…” Sắc mặt Hồng Lục khi nhìn Cảnh Thiên chẳng biết là8 vui khi người khác
gặp họa hay là sao, cô ta bảo: “Chị lộ rồi.”
Cảnh Thiên: ?
“Cậu ba không có phản ứng với thuốc mê. Cậu ấy bảo em là cậu ấy không có phản ứng với tất cả thuốc tê, thuốc
mê, hoặc là hương an thần. Em nhìn cậu ấy mười phút rồi, mắt vẫn trợn ngược lên à.”
Cảnh Thiên: …
Cuối cùng cũng biết vì sao thái độ của Chiến Lệ Xuyên đối với cô lại thay đổi 180 độ rồi.
Chắc là vì biết cô đang xoa bóp châm cứu cho anh.
Nhưng cô ở với anh bao lâu rồi? Một tháng rồi nhỉ? Thế mà lần nào anh cũng giả vờ như không biết.
Tên lừa đảo này!
“Biết rồi.”
Hồng Lục: …
“Làm sao?” “Chị… chị không bất ngờ à?”
“Có gì đáng bất ngờ à? Tôi cũng không có phản ứng với mấy thứ này đó thôi.” “Nhưng chị bị lộ rồi.” Hồng Lục lên
tiếng nhắc nhở lần nữa.
Trước câu gầm thét đến từ linh hồn của Hồng Lục, Cảnh Thiên nhìn trái nhìn phải rồi nhìn chằm chằm vào một
chỗ, tiện tay cầm cái mặt nạ cáo từng đeo khi làm phẫu thuật cho Lục Kỷ Niên, đeo lên mặt.
Hồng Lục: …
“Đại ca, chị chú ý đi. Lục Kỷ Niên không quen chị nên chị có đeo cái mặt nạ này, anh ta cũng không biết chị là ai.
Nhưng nói thật chứ, lần sau anh ta gặp lại chị, chắc chắn sẽ nhận ra chị chính là giáo sư J. Hơn nữa cậu ba là chồng
của chị, ngày nào cũng ở chung với chị. Em dám đảm bảo, chị ra ngoài như thế này, cậu ba nhìn cái là nhận ra ngay
thôi.”
“Tôi là bác sĩ chứ có phải tội phạm đầu, nhận ra thì nhận ra thôi. Có gì đâu mà lo!”
“Tức là đại ca định công khai thân phận với cậu ba rồi à?” Hồng Lục hớn hở. “Không.”
“Hả? Thế… chị không công khai cũng không được mà! Chắc chắn cậu ba sẽ nhận ra chị.”
“Tôi không công khai, không thừa nhận, anh ta lại bò dậy tháo mặt nạ của tôi ra chắc? Còn nữa, cho dù biết rồi thì
cũng chẳng sao, vừa hay sau này nói chuyện ly hôn với ông cụ, anh ta có thể làm nhân chứng.”
Hồng Lục: …
Thôi được rồi.
Bị vợ bỏ, mình lại còn phải làm nhân chứng. D
“Đại ca không thấy ngại tí nào à?”
Cảnh Thiên vỗ vai Hồng Lục: “Gặp phải chuyện gì cũng đừng hoảng, chỉ cần cô không ngại, kẻ ngại sẽ là người
khác.”
“…” Được rồi.
“Thế chỗ cậu ba phải làm sao? Thuốc mê không có tác dụng, cứ làm phẫu thuật thế này, cậu ấy khôi phục tri giác
rồi thì đau chết mất.”
“Tôi pha cho anh ta ít thuốc, nửa tiếng nữa đưa anh ta xuống đây.” “Vâng.”
Hồng Lục đi ra rồi, Cảnh Thiên bèn cầm mẫu máu của Chiến Lệ Xuyên đến trước một chiếc máy, đưa mẫu máu tiến hành kiểm tra.
Hai mươi phút sau, kết quả xét nghiệm của Chiến Lệ Xuyên đã ra.
Đây là một bản kết quả có kèm giải thích về DNA, trên đó còn có hình DNA và RNA trong tế bào máu.
Khi Cảnh Thiên nhìn thấy bản báo cáo, mắt cô mở to,đầu óc ngớ ngẩn.