Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 352




“Cậu chủ, hôm nay có kết quả đấu thầu mảnh đất số hai ở thành phố S rồi.”
Trong khách sạn bảy sao, Đỗ Ngôn Tranh ngồi vắ3t tréo hai chân trên sofa, một vệ sĩ người phương Tây đứng đối
diện anh ta, chẳng biết đối phương nói gì mà sắc mặt Đỗ Ngôn Tra1nh nặng trịch như mực. Trợ lý đặc biệt của nhà
họ Đỗ đang báo cáo cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt, không biết nên báo lại9 nội dung sau đó như thế nào.
Đỗ Ngôn Tranh chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi nói qua loa: “Có rồi thì phải làm theo trì3nh tự, ra ngoài.”
Trợ lý đặc biệt: … Thấy trợ lý vẫn chưa đi ra, Đỗ Ngôn Tranh cau mày một cách không vui: “Còn việc 8gì nữa?”
“Cậu chủ, chuyện này là do tôi không làm tròn trách nhiệm, mảnh đất số hai… chúng ta đấu thầu không thành
công.”
Anh ta tưởng Đỗ Ngôn Tranh sẽ tức giận, nhưng không hề.
“Còn có người dám tranh với nhà họ Đỗ?”
Chuyện đấu thầu đất, chỉ cần dính đến thể lực của mấy gia tộc lớn ở châu Đế, mọi người đều ngầm thống nhất với
nhau. Trừ phi là cuộc đấu giá đất nóng ở châu Đế, còn lại đất ngon ở các thành phố khác thì đều được phân chia
theo thể lực, ví dụ như đất đẹp ở thành phố S thì sẽ thuộc về nhà họ Đỗ.
Đất đẹp ở đó thường là cả chục tỷ, thậm chí là vài chục tỷ, hoàn toàn không phải kiểu mà mấy nhà giàu bình
thường có thể tranh được.
Thế nên dù là đấu thầu công khai nhưng đã được định sẵn người đấu thầu thành công rồi, về cơ bản thì không có
bất cứ cạnh tranh gì.
Nghe bảo có người dám đối đầu với nhà họ Đỗ, Đỗ Ngôn Tranh cũng thấy hơi hứng thú.
“Nhà nào?”
“Nhà họ Chiến ở thành phố H, tập đoàn Trung Bác.”
Chiều qua anh ta mới đẩy Bùi Uyển Linh đến bệnh viện tìm Chiến Lệ Xuyên để nối lại tình xưa, hôm nay nhà họ
Chiến đã phát chiến thư cho anh ta rồi.
Chỉ là một cô gái được đưa đến nhà họ Chiến để xung hỉ, chẳng phải bọn họ không thèm đoái hoài sao?
Hay là… thực ra Chiến Lệ Xuyên rất quan tâm đến Cảnh Thiên?


Hay là… ban đầu không hề để tâm, nhưng sau khi Cảnh Thiên đổi tính, Chiến Lệ Xuyên lại thích?
Đó là cô gái của anh ta!
Là cô gái Đỗ Ngôn Tranh này nuôi từ nhỏ đến lớn! Một kẻ bại liệt như thế mà cũng dám giống trống khua chiêng
gửi chiến thư cho anh ta?
“Được! Được lắm!”
Nét cười lạnh lẽo hiện lên trên khóe môi Đỗ Ngôn Tranh, anh ta nói: “Đi nói với Chiến Lệ Xuyên, nhà họ Đỗ vẫn
còn vài mảnh đất nữa, chỉ cần anh ta có hứng thú thì chúng ta có thể nhường cho anh ta.”
Trợ lý đặc biệt đang sợ hãi bỗng đực ra: “..?”
Có phải anh ta nghe nhầm rồi không? “Cậu chủ, ý cậu là tất cả các mảnh đất chúng ta muốn đấu thầu trong năm
nay đều…”
“Đúng, tất. Chỉ cần anh ta muốn nhận. Đi đi.”
“… Vâng!”
Mệnh lệnh của Đỗ Ngôn Tranh chính là mệnh lệnh tối cao của cả nhà họ Đỗ. Anh ta nói muốn chắp tay dâng hết số
đất sắp đấu thầu trong năm nay, vậy thì sẽ không có ai dám phản đối.
Trợ lý vội vàng để giải quyết chuyện này.
Đỗ Ngôn Tranh đuổi được trợ lý đặc biệt đi, sau đó nhìn sang tay vệ sĩ kia và nói: “Anh chuyển năm trăm triệu đô
la Mỹ vào tài khoản của nhà họ Để đi.”
Vệ sĩ: …
“Có vấn đề gì à?” Đỗ Ngôn Tranh sầm mặt.
“Cậu chủ, e là nhà họ Để sẽ không nhận đầu.” “Anh không biết hack vào à? Kiểu không cho bọn họ trả tiền lại ấy!”
Vệ sĩ toát mồ hôi.


“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”


Người đã đi cả, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Đỗ Ngôn Tranh.


Đôi mắt đen tựa mực như đã ôm trọn mọi đêm đen, chẳng thể thấy được hừng đông.


Cùng lúc này, nhà họ Đế cũng nhận được chiến thư của Chiến Lệ Xuyên.