Chuyện này chỉ có ông, Chiến Lệ Xuyên và Hồng Lục biết, không có người thứ tư.
Đến cả Cảnh Thiên, ông cụ Chiến cũng không nói.
Ban 3đầu ông cụ dự tính, chờ Chiến Lệ Xuyên phẫu thuật xong sẽ giải thích tường tận với Cảnh Thiên, bởi vì
chuyện này có liên quan đến tính mạng của A 1Xuyên nhà ông.
Nhưng Chiến Lệ Xuyên đã nói chuyện này cho Cảnh Thiên biết ngay từ đầu rồi. Sáng nay, Trạch Ngôn và Vận Chu
bị điều đến côn9g ty, còn buổi họp hội đồng quản trị đã quyết định sẵn vào mười giờ sáng thì lùi đến mười một giờ
mới bắt đầu vì ông cụ Chiến đến muộn.
Tr3ong buổi họp, Chiến Lệ Xuyên còn xuất hiện trước mặt mọi người, không ai biết khi đó anh đã một mình lái xe
tới chi nhánh của Viện nghiên cứu Lawr8ence, đồng thời đã làm hết các công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật.
Đúng, một mình.
Bởi vì Hồng Lục thấy chỉ có một người máy đi theo bên cạnh anh.
Chính là người máy mà đại ca nhà Hồng Lục thèm thuồng.
Ban đầu Hồng Lục không hiểu, chỉ là một cậu chủ nhà họ Chiến mà thôi, vì sao đại ca nhà mình lại nhìn anh ta với
con mắt khác như thế.
Nhưng khi trông thấy Chiến Lệ Xuyên bị liệt, không dựa dẫm vào bất kỳ ai, chỉ dựa vào mấy nút điện từ gắn trên
đầu mình mà đã có thể điều khiển được chiếc xe lăn điện tử nghe nói có thể biến hóa vô tận, người máy và xe hơi
tới Viện nghiên cứu Lawrence. Không có một ai hỗ trợ, một mình Chiến Lệ Xuyên ngồi xe lăn xuống khỏi xe mà
không có bất cứ cản trở nào, sau đó theo chân Hồng Lục vào bên trong viện nghiên cứu, Hồng Lục vô cùng kinh
ngạc.
Một người đàn ông bị liệt nửa người trên lại có thể thoải mái ngao du khắp phố lớn ngõ nhỏ như thế
Hồng Lục không biết một bộ não phải giỏi đến mức nào mới có thể điều khiển xe lăn và người máy có thể biến hóa
vô tận nghe theo chỉ lệnh của anh ta.
Thế nên… đại ca đúng là tinh mắt.
Chiến Lệ Xuyên vẫn luôn giữ liên lạc với Cảnh Thiên, vì vậy VỢ anh không đến, anh cũng không vội hỏi thời gian
bắt đầu phẫu thuật.
Cảnh Thiên biết hôm nay Chiến Lệ Xuyên sẽ đến đây một mình, tuy cô cũng thấy lo, sợ anh đang bệnh mà đi một
mình lỡ lại xảy ra chuyện gì trên đường nhưng cô cũng muốn biết anh có thể thành công hay không
Không ngờ anh đã thực sự đến một mình. Thế nên sau khi chụp ảnh xong, Cảnh Thiên đến Viện nghiên cứu
Lawrence ngay.
Chiến Lệ Xuyên được Hồng Lục dẫn đi tham quan viện nghiên cứu một vòng trong khi chờ Cảnh Thiên.
Khi ra ngoài, Chiến Lệ Xuyên nghe thấy tiếng động cơ xe gầm vang rền ngoài cửa.
Anh khẽ cười.
Âm thanh lớn như vậy, cách xuất hiện khí thế như vậy, biết ngay cô nhóc này không thể bớt phiền được mà.
Tính tình thận trọng của ông nội hoàn toàn không hợp với con thỏ hoang này.
Cảnh Thiên đỗ xe rồi đi vào sân vườn cổ kính.
Tuy hôm nay đến để làm phẫu thuật nhưng Chiến Lệ Xuyên vẫn mặc Âu phục. Anh cứ bình thản ngồi trên xe lăn
cạnh đài sử Thanh Hoa, sự lạnh lùng xa cách mịt mờ như một bức tượng thần không thể lại gần. Anh như một bức
tranh thủy mặc, như thược dược ẩn mình trong sương khói, ẩn hiện xuất trần, khiến mắt người ta sáng rực lên.
“Đến Trạch Ngôn và Vân Chu mà anh cũng không dẫn theo, cũng không nói với tôi một tiếng, anh đến đây một mình không sợ có chuyện gì à?”
Cảnh Thiên đang định ngồi xổm xuống bên cạnh Chiến Lệ Xuyên thì thấy xe lăn của anh cao vổng lên.
Nhìn Chiến Lệ Xuyên bỗng cao bằng mình, Cảnh Thiên: …
“Như vậy thì cô không cần ngồi xuống nữa.”