Tần Dịch chấn động trước vẻ ghê tởm sáng loáng trong mắt Cảnh Thiên.
Cô ấy…
Cô ấy ghê tởm mình?
Bức tường dựng sừng sững trong lòng đã bắt đầu có hiện tượng nứt. Vẻ ghê tởm trong ánh mắt Cảnh Thiên khi
nhìn Tần Dị1ch…
Hình như không phải giả vờ.
Nhưng…
Vì sao???
Không phải cô yêu anh ta à?
Không phải đã yêu đến mức có thể cưới một người đàn ông mà cô vô cùng chán ghét chỉ vì anh ta à?
Vì sao mới c3ó một tháng mà cô đã trở nên như thế này rồi?
Không thể chỉ vì cô bắt gian anh ta mà thành thế này được!
Bởi vì thực ra Cảnh Thiên đã để ý thấy anh ta và Cảnh Lạc liếc mắt đưa tình với nhau từ lâu.
“Tôi và Thiên Thiên là bạn bè!”
Tần Dịch lại nhấn mạnh câu nói trước đó thêm lần nữa, anh ta nhìn Cảnh Thiên và hỏi: “Đúng không Thiên Thiên?”
Cho dù không thừa nhận thân phận người yêu thì ít nhất cũng là bạn bè, Tần Dịch cũng không muốn khiến Cảnh
Thiên ghê tởm, anh ta tỏ vẻ chân thành.
Trước ánh mắt căng thẳng của mọi người, Cảnh Thiên cười yêu nghiệt: “Kiểu bạn bè để tôi không tiếc mạng sống vì
anh, anh muốn cái gì là cho cái nấy bất kể lúc nào à? Anh Tần này, tôi đã bảo rồi, anh đừng coi người khác là đồ
ngu. Tôi tuổi nhỏ nhưng tôi không bị ngu.”
Tần Dịch: …
“Nói hay lắm!”
Tạ Thanh Nghiên thấy bé con nhà mình đúng là vừa đẹp vừa ngầu, vả mặt cũng không hề nương tay. Không hổ là
con gái mình!
“Nói hay lắm!” Vân Tiêu bổ sung thêm một câu.
Đối với loại khốn nạn như thế này, đừng nghĩ đến chuyện chia tay rồi vẫn có thể làm bạn. Nằm mơ! Xem anh ta có
đánh gãy cái chân chó thứ ba của tên khốn này không!
Ban đầu Quy Hoạch không định xen miệng vào nữa, nhưng thấy Vân Tiêu và Tạ Thanh Nghiện kẻ xướng người
tùy, cô ta nghĩ mình phải khuyến khích bà chủ nhà mình thêm, thế là cô ta cũng vội vàng giơ ngón cái với Cảnh
Thiên: “Nói hay lắm!”
Mọi người: …
Chuyện gì thế này? “Rốt cuộc là còn chụp nốt chỗ ảnh còn lại nữa không?” Vân Tiêu nói với vẻ không vui.
“Chụp! Chụp!”
Quản lý dự án vội vàng xông ra cứu trợ, sau đó kéo chủ đề về.
Cuối cùng Tần Dịch cũng thoát khỏi sự kinh ngạc và xấu hổ.
Khi bước vào khu chụp, Tần Dịch đi nhanh đến trước mặt Cảnh Thiên và nói: “Lát nữa chụp ảnh cứ thoải mái nhé,
nhìn anh là được, anh sẽ hướng dẫn em.”
Nói xong, anh ta còn nhìn Cảnh Thiên một cách nồng nàn, nói nhỏ: “Thiên Thiên, cho dù không thể làm người yêu
thì ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè thanh mai trúc mã mà, đúng không?”
Vân Tiêu đang định nổi đóa thì thấy em gái mình đảo mắt liếc người kia một cái vô cùng hợp lý.
Chính là kiểu mắt toàn tròng trắng.
Tần Dịch: …
Bắt đầu chụp ảnh, phản ứng hóa học giữa Vân Tiêu và Cảnh Thiên vẫn rất tốt, sự yêu thương tràn đầy như muốn
trào ra khỏi màn hình.
Nếu là trước đó thì không có vấn đề gì, nhưng…
“Tần Dịch, hiệu ứng couple của cậu và Cảnh Thiên không đủ, cậu phải tình thêm một chút nữa.”
“… Vâng.”
Tần Dịch mím môi đáp lời rồi tiếp tục chụp. Sau một set ảnh, nhiếp ảnh gia lại dừng lại.
Anh ta nhìn ảnh rồi nghiêng đầu, nhìn ba người ở phía trước.
Sau khi dừng lại, Cảnh Thiên và Vân Tiêu bắt đầu thì thầm nói chuyện, hoàn toàn cô lập Tần Dịch bên ngoài, còn sắc mặt của Tần Dịch thì hơi tối đi.
Bởi vì anh ta phát hiện ra rằng mình không xen lời vào được.
Thậm chí cả khi chụp ảnh, anh ta cũng bị đẩy ra ngoài. “Cảnh Thiên, set ảnh sau cô đừng nhìn anh Vân nữa, cô nhìn Tần Dịch là được. Tần Dịch, cậu nhìn về phía Cảnh Thiên đi. Anh Vân, anh cũng nhìn Tần Dịch đi.”