*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhìn cô cười ngọt ngào như vậy, Chiến Lê Xuyên lại nhớ tới hơi thở ngọt ngào mà cô phả lên mặt anh đêm qua.
Khuôn mặt Chiến Lê Xuyên bỗng hiện một ý cười ấm áp nhẹ nhàng: “So với bà xã thì chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi.”
Hả?
Bà xã á?
Bà xã là cái quỷ gì vậy?
Miệng Cảnh Thiên không kìm được mà giật một cái.
Cô đang băn khoăn về từ “bà xã” này thì mới nhận ra rằng, khi anh ta nói về bản thân mình còn lấy cô ra để so sánh, còn nói mình là “có tiếng mà không có miếng”.
Điều đó có nghĩa là trong nhận thức của anh ta, mình lợi hại hơn anh ta à?
Cái đệch, người đàn ông này!
Có phải là anh ta đang đổi một cách khác để nói mình giấu tài không?
Ối trời ơi!
Một câu nói của người đàn ông này đã làm cô suy nghĩ nhiều như vậy.
Anh ta luôn nói chuyện… khéo léo như vậy sao?
Anh ta không sợ bị thắt ruột à?
Một lúc lâu sau Cảnh Thiên mới bật cười hai tiếng: “Đâu có đâu có, tôi có biết gì về hóa học đâu chứ. Anh đề cao tôi quá rồi. Tôi chỉ có cùng sở thích với cậu ba thôi, đồng thời cũng khá quan tâm đến loài cây mình thích, cho nên đã tìm hiểu một số kiến thức liên quan trên mạng mà thôi.”
Lại là trên mạng?
Quản gia Từ đứng bên cạnh đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim bỗng liếc sang Cảnh Thiên, ông luôn cảm thấy mợ chủ đang lừa người khác.
Ông cụ Chiến cũng vô cùng kinh ngạc giống như quản gia Từ và Cảnh Thiên.
Ông cụ có lẽ/ chắc là/ tuyệt đối là người kinh ngạc nhất trong ba người này.
A Xuyên nhà mình vừa mới gọi là Cảnh Thiên là gì ấy nhỉ?
A Xuyên nhà mình đã thừa nhận Cảnh Thiên là bà xã của thằng bé?
Ông không nghe lầm đấy chứ?
Ban đầu khi ông nhất quyết muốn tìm vợ cho anh, anh luôn phản đối. Nhưng lúc này thằng bé lại gọi Cảnh Thiên là “bà xã”, còn nói với Cảnh Thiên nhiều lời như vậy.
Ông cụ cố kìm nén khóe môi đang muốn nhếch lên của mình, nhưng mà… khó quá!
“Có thể tìm kiếm mọi thứ trên mạng, nhưng lại có rất ít người chuyên tìm kiếm thực nghiệm, đồng thời vận dụng vào trong thực tế. Bà xã thuộc là người tính tình tỉ mỉ cẩn thận, giỏi vận dụng vào thực tế.” Chiến Lê Xuyên lại lên tiếng, trong lời nói tràn đầy sự khen ngợi dành cho Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nhìn chằm chằm Chiến Lê Xuyên, trong lòng thầm nghĩ những lời này là khen hay chê…
Cuối cùng, Cảnh Thiên âm thầm quyết định, sau này làm việc vẫn phải cẩn thận hơn. Dù sao thì chuyện đổi hồn đổi phách này là bí mật, không thể để người thông minh nghi ngờ được.
Cảnh Thiên cười khan, lộ ra một nụ cười giả tạo: “Tôi cũng rất vinh hạnh khi kiến thức ít ỏi học được trước đây có thể giúp được cho cậu ba.”
Nhìn hai người anh một câu tôi một câu, đôi mắt của ông cụ mở to hơn bình thường gấp hai lần. Sự kích động trong lòng bộc lộ trong lời nói, ngay cả chuyện có người muốn hại A Xuyên cũng tạm thời bị ông cụ gạt sang một bên.
Dù sao thì tối hôm qua khi A Xuyên cầu xin được chết nhân đạo, ông cụ gần như có thể nhìn thấy sự dửng dưng sau khi tuyệt vọng của anh.
Nhưng hôm nay, ông cụ lại nhìn thấy hứng thú trong mắt A Xuyên.