Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 336




Chuyện hôm nay đột ngột xảy ra, không phải anh ta chủ động ra hiệu cho người khác nhắc đến chuyện này.
Mặc dù anh 3ta đã mua chuộc những người này và hứa hẹn lợi ích, nhưng thực ra anh ta không định nói ra sớm
như vậy.
Nhưng lão1 cáo già Chiến Nhân Cẩm không đợi được nữa rồi.
Bên phía chị thứ bị thu mất 60% hoa hồng, điều này khiến bọn họ k9hông thể nào nhịn được nữa.
Mà anh ta chỉ có thể buộc phải nắm bắt cơ hội vào lúc này.
Cho dù cuối cùng b3ị ông cụ ghi hận thì anh ta cũng phải liều một phen.
Vốn dĩ ông cụ đã thiên vị rồi. Hơn nữa còn là kiểu thiên vị 8đến tận mười vạn tám nghìn dặm.
Vì vậy, việc có bị ghi hận hay không đối với anh ta mà nói cũng không có bất kỳ khác biệt nào.
“Tôi có ý kiến.”
Chiến Vũ Hằng trầm giọng nói nhưng lại bị Chiến Thư Du cắt ngang: “Anh có thể có ý kiến gì? Tập đoàn là ông nội
sáng lập, Trung Bác là do A Xuyên sáng lập, nhiều năm như vậy rồi anh đã sáng lập được cái gì cho tập đoàn chưa?
Anh không xấu hổ, em còn xấu hổ thay cho anh.”
“Nếu anh ý có kiến thì có thể bày tỏ.” Chiến Lệ Xuyên ngăn Chiến Thư Du đang như con nhím, thái độ của anh đối
với Chiến Vũ Hằng cũng coi như không tệ. Chiến Vũ Hằng hít sâu một hơi rồi nói: “Anh nghĩ rằng mọi người nên
nói rõ ràng với nhau, kể từ khi chú xảy ra tai nạn, chủ đề về bại liệt đã trở thành cấm kỵ của cả dòng họ và tập
đoàn.”
“Nhưng chủ ba, chuyện chủ bị bại liệt đã trở thành sự thật, có thể chữa khỏi hay không thì không cần anh phải nói
nữa, trong lòng chú đã rõ. Không thể phủ nhận rằng trong thời gian năm năm chú làm giám đốc điều hành, đúng là
đã đưa tập đoàn AUPU đi lên một cấp bậc hoàn toàn mới, nhưng người có sớm tối họa phúc, chú đã trở thành như
thế này rồi mà còn chiếm lấy vị trí giám đốc điều hành, lẽ nào là muốn để ông nội giúp chú, tiếp tục vất vả nữa à?”
“Lẽ nào chứ không nhìn thấy trong thời gian mấy tháng nay, ông nội vì quá lao lực, mỗi ngày đều phải uống thuốc,
đã sắp không thể chống đỡ được nữa rồi sao?”
“Ai nói ông không chống đỡ được nữa? A Xuyên, cháu đừng nghe thằng cả nói bậy bạ. Ông nội của cháu ít nhất có
thể chống đỡ thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Chiến Vũ Hằng: …


Chiến Lệ Xuyên nhìn ông cụ, trong lòng cảm động.
“Chú ba, nếu chủ thật sự quan tâm đến tập đoàn AUPU thì anh kiến nghị chủ nhường lại vị trí giám đốc điều hành
cho anh. Chủ chỉ nhường lại vị trí thôi, cổ phần không hề thay đổi, như vậy nếu anh có vấn đề gì cũng có thể nhờ
chủ giúp đỡ, chủ có thể trở thành cố vấn của tập đoàn AUPU. Không phải chỉ là người có cổ phần lớn thứ hai của
tập đoàn sao?”
Lời nói của Chiến Vũ Hằng lại khiến mặt ông cụ sầm xuống.
Chiến Nhân Cẩm cũng nhanh chóng nói: “Vũ Hằng nói đúng. A Xuyên, điều quan trọng nhất bây giờ là cháu phải
nghỉ ngơi thật tốt. Cháu đã trải qua hai cuộc đại phẫu trong vòng ba tháng rồi, còn phải đối mặt với việc suy nội
tạng, ngay cả thân mình lo chưa xong, sao có thể còn sức lực quản lý công ty chứ? Huống hồ trong ba tháng nay
cháu cũng không quản lý công ty gì cả, đều là anh cả của cháu quản lý, không phải sao?”


Sau khi Chiến Vũ Hằng và Chiến Nhân Cẩm nói, các cổ đông khác của công ty mới bắt đầu phụ họa, dần hình thành một luồng sóng.


Đợi tất cả mọi người nói xong, Chiến Lệ Xuyên tổng kết lại: “Nghe mọi người nói nhiều như vậy, tất cả có ba ý kiến. Thứ nhất, tôi đã bại liệt rồi, không thích hợp quản lý công ty nữa. Thứ hai, ba tháng nay tôi đến bản thân mình còn không lo được, sau này cũng sẽ không có sức lựa quản lý công ty. Thứ ba, công ty sẽ do Chiến Vũ Hằng quản lý, tôi đứng sau làm cố vấn. Còn có ý kiến nào khác không?”


Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều cảm thấy mình đã nói đúng trọng tâm rồi, đồng loạt gật đầu, tỏ ý chính là những vấn đề này.


Những điều này đã đủ để Chiến Lệ Xuyên xuống khỏi vị trí giám đốc điều hành.