Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 320




Chiến Vũ Hằng không ngờ Cảnh Thiên lại bỏ đá xuống giếng, anh ta tự thấy mình luôn tỏ thái độ rất tốt với cô,
nhưng khi đ3ối mặt với lựa chọn, Cảnh Thiên vẫn đứng về phía Chiến Lệ Xuyên.


Biết mình không thể ở lại đây tiếp được nữa, C1hiến Vũ Hằng trầm giọng: “Nếu chú ba nghĩ anh không xứng để
nghi ngờ quyết định của chủ, vậy thì cứ thể đi. Đến lúc đó mà9 công ty xảy ra tổn thất gì, là một trong các cổ đông,
hình như anh cũng có quyền hỏi nguyên nhân đấy.”


Thấy Chiê3́n Lệ Xuyên không nói gì nữa, Chiến Vũ Hằng tức quá, nói thêm một câu: “Những chú ba vẫn nên nghỉ
ngơi cho tốt, đừng dốc8 nhiều tâm sức vào tập đoàn quả như vậy, bại liệt không đáng sợ, bởi vì não chủ vẫn dùng
tốt, nhưng nếu các cơ quan suy kiệt rồi thì sẽ mất mạng đấy.”


“Yên tâm đi, không chết được.”


Cảnh Thiên bên cạnh tiếp lời một cách xấu xa, Chiến Vũ Hằng tức đến ngứa cả răng.


Không chỉ răng ngứa mà cả tim cũng ngửa. Anh ta muốn xem xem thời gian tới, cô gái này không còn đàn ông để
dựa thì còn có thể kiêu căng như vậy nữa không. Chiến Vũ Hằng liếc nhìn Cảnh Thiên bằng ánh mắt nguy hiểm và
xen chút ham muốn rồi quay lưng bỏ đi.


“Sau này có hạn chế ở riêng với anh ta đi.” Chiến Lệ Xuyên sầm mặt nói. Anh hiểu rất rõ ánh mắt của Chiến Vũ
Hằng.


Cảnh Thiên cười hì hì, coi như đã đồng ý.


Nhưng trong bụng lại nghĩ, tốt nhất là người kia đừng có ở riêng với cô, bởi vì kiếp trước cũng có người nhìn cô
bằng ánh mắt như thế, cuối cùng đều có hậu quả rất thê thảm.


Bùi Uyển Linh đi máy bay từ châu Đế sang thành phố H, buổi tối, cô ta và Lệ Quân Hạo vào ở khách sạn bảy sao xa
xỉ nhất thành phố H, mỗi người một phòng riêng.


Còn Vì sao không ở chung phòng, nguyên nhân là vì Bùi Uyển Linh luôn giữ hình tượng nữ thần trước mặt Lệ
Quân Hạo, cho dù Chiến Lệ Xuyên bị liệt rồi, cô ta muốn qua lại với Lệ Quân Hạo nhưng lại muốn giữ bề ngoài
lạnh nhạt, sau lưng thì ngầm dồn sức để khiến Lệ Quân Hạo theo đuổi cô ta.


Cô ta biết rõ một đạo lý rằng, cái gì có được quá dễ dàng thì khó được trân trọng.


Thế nên cho dù đã yêu nhau, trở thành người yêu, Bùi Uyển Linh vẫn giữ khoảng cách với anh ta.


Lúc này cô ta vừa tắm rửa xong gột sạch toàn bộ cảm xúc khó chịu rồi mặc một chiếc váy trong sáng nhưng rất tôn
đường cong.


Cô ta mở một chai rượu vang, đi chân trần, để mặc mái tóc rối rồi ngồi chờ Lệ Quân Hạo sang phòng tìm mình. Sau
đó hai người sẽ cùng uống rượu và ăn tối.


Nhưng chờ mãi mà Lệ Quân Hạo vẫn không sang tìm.


Khi hai người vào khách sạn đã gần bảy giờ rồi, cô ta đi tắm rồi chờ thêm rất lâu, giờ đã tám rưỡi rồi mà Lệ Quân
Hạo vẫn chưa sang tìm cô ta.


Bùi Uyển Linh đã thấy hơi đói, cô ta bèn gọi điện sang cho Lệ Quân Hạo.


Những đầu bên kia không có ai bắt máy.


Bùi Uyển Linh thắc mắc, chờ một lúc rồi lại gọi sang nhưng vẫn không có ai nghe máy.


Cô ta nghĩ Lệ Quân Hạo bị chuyện gì cản trở rồi, có lẽ giờ mới đang tắm nên cô ta lại chờ thêm hai mươi phút nữa,
nhưng Lệ Quân Hạo vẫn không gọi lại cho cô ta. Cô ta gọi điện sang nhưng vẫn không có ai bắt máy.


Cuối cùng Bùi Uyển Linh mất hết kiên nhẫn, cô ta gọi điện sang bằng máy bàn nhưng vẫn không ai nghe.


Bùi Uyển Linh nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì rồi không, cô ta bèn đi giày rồi quyết định sang gõ cửa phòng bên cạnh.


Ai ngờ vừa mở cửa ra, cô ta trông thấy hai vệ sĩ mặc Âu phục đen đang đứng ở cửa, cô ta giật nẩy mình.


“Các người là ai?”