Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 319




Chiến Vũ Hằng bực mình không còn lời nào để nói, anh ta đành bảo: “Được rồi, vậy thì hai đứa muốn ăn gì? Anh
cho người mua đến.”


“Không c3ần đầu, cơm của bệnh viện này cũng ngon lắm. Lần nào cũng nấu khác món, ngon lắm luôn, lát nữa tôi
ăn cơm cùng A Xuyên là được rồi.”


Ý đ1uổi người quá rõ ràng.


Nhưng Chiến Vũ Hằng đến tìm Chiến Lệ Xuyên không phải chỉ để gặp Cảnh Thiên, còn có chuyện mà anh ta vừa
mới bi9ết nữa.


Thế là anh ta nhẹ nhàng để đồ ăn lên bàn rồi nói với Cảnh Thiên: “Em dâu này, anh có vài việc của tập đoàn muốn
nói riêng với A 3Xuyên, được không?”


“Cô không cần ra ngoài đâu.” Cảnh Thiên đã định đi ra rồi, nhưng nếu Chiến Lệ Xuyên không muốn cô đi thì cô
cũng k8hông đi.


Chiến Vũ Hằng thầm hừ lạnh trong lòng, anh ta biết Chiến Lệ Xuyên đang cố ý lên mặt, muốn để Cảnh Thiên biết
rằng dù anh ta có là anh cả thì cũng chỉ là một con tốt trong tay chồng cô mà thôi, từ đó làm thỏa mãn cái sĩ diện
của một kẻ đã trở thành đồ bỏ đi.


Chiến Vũ Hằng thở cơn tức trong ngực ra rồi nói: “A Xuyên, vì sao chú lại muốn tranh thầu hai mảnh đất ở thành
phố J và S?”


Chiến Lệ Xuyên vừa hùng hồn giữ Cảnh Thiên ở lại, giờ lại hối hận.


Bởi vì đất ở hai nơi này, một mảnh có nhà họ Đỗ đang tranh thầu, một mảnh là nhà họ Để đang tranh thầu. Nếu
Cảnh Thiên biết được thì sẽ nghĩ anh là đồ nhỏ nhen.


Thế nên, tuy có thể đuổi Chiến Vũ Hằng đi bằng giọng điệu uyển chuyển hơn, nhưng vì tránh bà xã hiểu nhầm,
Chiến Lệ Xuyên hỏi vặn lại một câu rất ngang ngược: “Anh xách đồ ăn đến tìm tôi là để hỏi chuyện hai mảnh đất
này à?”


Chiến Vũ Hằng đang định nói ý kiến của mình, Chiến Lệ Xuyên lại nói tiếp: “Tôi không biết anh đảm nhiệm chức
chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Trung Bác từ bao giờ đấy.”


Chiến Vũ Hằng: . III


“Chủ ba, chú nhất quyết phải nói chuyện với anh bằng giọng điệu này à?”


“Bây giờ tôi vẫn tôn trọng anh mà gọi anh là anh cả là vì nể mặt ông nội nhưng anh có xứng đáng với tiếng anh cả
này hay không thì anh tự biết.”


Chiến Vũ Hằng cau mày, giọng cất cao lên, không còn vẻ nho nhã bình thường.


“Ý chú là sao?”


“Ý sao thì anh tự biết. Anh muốn để tôi nói với anh ngay trước mặt ông nội à?”


Chiến Vũ Hằng: …


“Còn về Trung Bác, đây là công ty do một tay tôi xây dựng, tôi cho anh làm phó chủ tịch thì anh chính là phó chủ
tịch, tôi không cho anh làm thì anh chỉ có thể nhận hoa hồng. Nếu có nghi vấn về quyết định của tôi, thấy quyết
định của tôi có thể gây ảnh hưởng đến thu nhập của anh, đằng nào thì 10% cổ phần trong tay anh cũng là tôi cho
anh, anh có thể bán nó đi bất cứ lúc nào. Đó là một khoản lời không ít đâu.”


Chiến Vũ Hằng hậm hực nhìn Chiến Lệ Xuyên, ý hận sôi sục trong lòng


Anh ta không phủ nhận chuyện Trung Bác là công ty do Chiến Lệ Xuyên dùng lợi nhuận từ cổ phần để tự sáng lập sau khi khiến tập đoàn AUPU phát triển, đồng thời còn nhanh chóng xây dựng công ty con này thành một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán. Ban đầu Chiến Lệ Xuyên định chia 20% cổ phần cho ông nội nhưng ông không lấy, sau đó anh chia 10% cho Chiến Vũ Hằng, 10% cho Chiến Thư Du, đồng thời để Chiến Vũ Hằng làm phó chủ tịch của Trung Bác.


Đặc biệt là sau khi Chiến Lệ Xuyên bị liệt, Chiến Vũ Hằng đã trở thành người nắm quyền lớn nhất trong Trung Bác.


“Anh cả, không phải anh nghĩ A Xuyên nằm liệt mấy tháng trời thì anh chính là người đứng đầu Trung Bác, mọi thứ đều do anh làm chủ chứ? Anh như vậy là không đúng đâu.”


Cảnh Thiên hít thị không chế thị đâm hương, cô còn ngồi bên cạnh thêm dầu vào lửa.