Người đàn ông trước mặt như vầng thái dương, ấm áp, bao dung, rộng lượng, an toàn.
Nói chung là…
Khác hẳn nhữ3ng người đàn ông mà cô từng tiếp xúc trước kia.
Cảnh Thiên mỉm cười: “Tuy cũng có lý nhưng chưa bao giờ có người nói n1hư vậy với tôi cả, thế nên nghe xong
vẫn rất cảm động. Cảm ơn anh nhé.” Chiến Lệ Xuyên thực sự đau lòng.
Một cô gái 920 tuổi, từ nhỏ đã bị bố mẹ dạy dỗ ép buộc cô bao dung nhường nhịn. Vì không để công ty của gia đình
phá sản, cô bắt buộc phải3 cưới một người bại liệt như anh. Vì nhà có cô em gái bị bệnh tim nên cô có gì cũng đều
phải nhường cho cô ta. Người nào cũng 8muốn có được thứ gì đó từ cô, nhưng chưa bao giờ có ai nghĩ đến rằng cô
cũng chỉ là một cô gái 20 tuổi đầu, cô cũng cần có sự yêu thương và chăm sóc của người thân.
Chiến LệXuyên nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên rất lâu, nhìn đến mức Cảnh Thiên phát ngượng rồi mới lên tiếng:
“Cô không cần người khác nói cho cô nghe, chỉ cần tôi nói cho cô nghe là được rồi. Bởi vì chỉ có tôi là chồng cô thôi.
Sau này có thích nghe cái gì thì tôi sẽ nói cái đó. Người khác ức hiếp cô, tôi sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”
Chiến Nghệ Hòa bắt nạt cô, anh giúp cô bắt nạt ngược lại, hơn nữa còn ghê hơn mấy lần. Đối với Chiến Nghệ Hòa
mà nói, cô ta đã mất đi tất cả.
Nhưng…
“Tôi thích nghe cái gì thì anh nói cái đó, như vậy thì người khác sẽ bảo anh là chó vẫy đuôi đấy.”
Chiến Lệ Xuyên bật cười.
Anh an ủi cô, cô lại ám chỉ anh là chó?
“Chẳng sao, con người luôn sống vì bản thân mà, sống theo cách mình muốn là được rồi.”
Tức là anh muốn làm chó vẫy đuôi với tôi?
Cảnh Thiên nheo mắt nhìn Chiến Lệ Xuyên.
Chiến LệXuyên đã đẹp trai sẵn, giờ trồng càng thuận mắt hơn. Thuận mắt rồi, bàn tay đang xoa ngực cho Chiến Lệ
Xuyên của Cảnh Thiên cũng bắt đầu nghịch ngợm. Cảnh Thiên nghĩ đằng nào thì anh cũng không cảm nhận được,
thích sở thể nào thì sờ thể ấy.
Chiến LệXuyên nhìn Cảnh Thiên xoa nắn ngực mình một hồi, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì trong đầu.
“Nhưng tôi nghe nói nhà họ Đỗ lợi hại lắm, còn có thể lực ở phương diện kia nữa. Nếu anh ta thực sự muốn tranh
giành tôi với anh, anh ta giở trò với nhà họ Chiển thì sao?” Chiến Lệ Xuyên không nói cho cô biết rằng mình đã ra
tay trước khi cô quay lại đây rồi.
Anh bảo: “Có thế lực thì càng nên làm việc một cách thẳng thắn, rộng lượng, giữ ý, hợp lý. Nếu anh ta dám làm bậy
thì đừng nói tôi, công chúng cũng không tha cho anh ta. Anh ta cũng chỉ có thể đo kinh tế với tôi. Cô nghĩ nếu anh
ta đọ về kinh tế với tôi thì anh ta thắng hay là tôi thằng?”
“Không biết.” Cảnh Thiên buột miệng nói vậy làm Chiến Lệ Xuyên sầm mặt.
“Cô coi thường chồng cô thế à?”
O!
Không phải vấn đề coi thường hay là không coi thường, mà là… cô hiểu rất rõ về khả năng của Đỗ Ngôn Tranh
Có lẽ nhà họ Đỗ không bì được với nhà họ Chiến của thành phố H về mặt kinh tế, nhưng nếu nhà họ Đỗ cộng với
Thánh Điện nữa, vậy thì…
Nhìn đôi mắt tỏ rõ vẻ không tự tin của người kia, Chiến Lệ Xuyên cảm thấy rất bực mình. “Tin tôi đi, đọ về kinh tế
thì chắc chắn Đỗ Ngôn Tranh không bị được tôi đâu.”
“Ừ, tôi tin anh.”
Cảnh Thiên vừa cười vừa trả lời trong hệt như một đóa bạch liên xấu xa.
Cô đã quyết định rồi, nếu Z vẫn dám tiếp tục ép buộc cô, dùng chiêu trò biến thái với cô, cùng lắm thì cô chết chung với anh ta luôn.
Nhà họ Chiến cộng thêm thế lực âm thầm tích góp bao nhiêu năm nay của Saka, không tin không đấu lại được anh ta.
Khi Chiến Vũ Hằng bước vào, anh ta trông thấy một cảnh tượng đau mắt. Chiến Lệ Xuyên đang mở phanh áo, ngực lộ ra, Cảnh Thiên vuốt ve ngực của Chiến Lệ Xuyên bằng tay.