N Rhum
Nghĩ lại mình hồi mạnh nhất mà vẫn không thể thoát được gọng kìm của tên biến thái đó, bây giờ cô vừa mới sống
lại không lâu,3 tuy vì đặc điểm cơ thể nên thực lực tiến nhanh hơn trước đây rất nhiều, nhưng nếu đánh với tên
biến thái đó thật, cô…
Hoàn toàn 1không đánh lại được!!!
May là giờ mọi người không ở nước ngoài mà là ở nước Z.
Nước Z là một quốc gia pháp chế rất chặt chẽ9, không thể động cái là giết người như nước ngoài. Chỉ cần có tiền,
mà cũng có thể đến mát xa cho bạn được.
Cảnh Thiên liếc nhìn ng3ười đàn ông đang nằm trên giường bệnh, cô biết anh cũng vô cùng mạnh mẽ nhưng lại bị
gãy mất đôi cánh mà thôi. Một khi anh khỏe lại thì chắ8c chắn sẽ có đủ điều kiện để giúp cô đối đầu với Đỗ Ngôn
Tranh.
Thế là Cảnh Thiên ôm choàng lấy cánh tay của Chiến Lệ Xuyên, sau đó cô tựa vào người anh như một cô bé con,
đầu tựa lên vai anh, nháy mắt với anh.
Chiến Lệ Xuyên ngơ ngác trước sự tiếp xúc thân mật một cách chủ động và đột ngột lần đầu tiên sau khi kết hôn.
Anh có phần hốt hoảng.
Cô nhóc này chính là một con thỏ con có vẻ ngoài như một con hồ ly.
Mềm mại.
Nếu lúc này tay có thể động đậy, Chiến Lệ Xuyên rất muốn sờ thử xem khuôn mặt đang tựa trên vai anh mang lại
xúc cảm như thế nào.
Nhìn bằng mắt… hơi giống thạch đàn hồi.
“A Xuyên, tôi nói thật với anh một chuyện này.”
Giọng Cánh Thiên mềm mại và nũng nịu, lại thêm âm cuối kéo dài, việc còn chưa nói mà Chiến Lệ Xuyên đã quyết định tha thứ hết cho cô bất kể chuyện gì.
Không đúng, cô có chuyện gì mà cần mình tha thứ chứ.
Thế nên, cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ giúp cô.
“Ừ.” Tiếng Chiến Lệ Xuyên khẽ vuột ra từ khoang mũi.
Trước ánh mắt bình thản và dịu dàng của Chiến Lệ Xuyên, cuối cùng Cảnh Thiên vẫn nói ra.
“Hồi trước tôi từng cứu một ông cụ ở một phòng khám Đông y, ai ngờ ông cụ đó lại là ông nội ruột của Đỗ Ngôn
Tranh. Hôm nay anh ta đến cảm ơn tôi, nằng nặc đòi mời tôi ăn cơm. Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi nhưng anh ta vẫn
nhất quyết cảm ơn tôi, thế nên tôi đã bảo anh ta đưa cho tối sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ làm phí cảm ơn.”
“Ban đầu tôi định để anh ta nghĩ rằng tôi là một đứa con gái tham tiền, đưa tiền xong thì sẽ khinh thường tôi rồi bỏ
đi. Ai ngờ anh ta lại chuyển cho tôi sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ rồi bắt tôi ăn cơm với anh ta.”
Cảm nhận được hơi lạnh đang bắt đầu tỏa ra vù vù từ người Chiến LệXuyên, Cảnh Thiên nói tiếp: “Tôi là người đã
có chồng, làm sao tôi có thể đi ăn cơm với anh ta được? Thế là tôi từ chối rất hùng hồn, nhưng anh ta lại tuyên bố
rằng muốn theo đuổi tôi, còn bảo anh ta là người thừa kế của nhà họ Đỗ.”
“Tôi bảo nếu anh đã giỏi như thế, chắc chắn biết tôi là người đã có chồng rồi, nhưng anh ta lại cười như một vị tổng
tài bá đạo rồi đưa cho tôi tấm danh thiếp, bảo tôi rằng chắc chắn tôi sẽ trở thành người của anh ta.”
“Anh ta còn bảo tôi là, anh ta không chỉ là người thừa kế của một gia tộc giàu có mà còn có giá trị vũ lực siêu cấp, ý
anh ta là dù chồng tôi có giàu mấy đi nữa thì cũng không lợi hại bằng anh ta.”
Cảnh Thiên cảm nhận nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống mức đóng băng, cô tiếp tục dát vàng lên mặt mình một cách đáng thương: “Tôi vứt danh thiếp của anh ta đi, tưởng chuyện này cứ vậy là thôi rồi, ai ngờ anh ta lại vô liên sỉ, cho người đi tìm người yêu của của anh. Tôi dám đảm bảo rằng chắc chắn anh ta đã ép cô kia đến để quay lại với anh.”
Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã đằng đằng sát khí.
Không phải anh chưa từng tiếp xúc với cái tay Đỗ Ngôn Tranh này.
Anh ta không thể nói với Cảnh Thiên rằng anh ta là cậu cả nhà họ Đỗ, không chỉ có tiền mà còn có sức mạnh vũ lực. Nhưng chuyện Đỗ Ngôn Tranh có ý với vợ anh là điều chắc như đinh đóng cột.