Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 313




Chờ Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo ra về, Cảnh Thiên mới không kìm được mà hỏi: “Nhìn cô ta như kiểu thực sự
không còn đường nào để đi ấy3. Rốt cuộc thì anh đã nắm được thóp gì của nhà họ Bùi vậy?”


“Không.”


Chiến Lệ Xuyên trả lời rất nhanh gọn, nhưng tro1ng lòng lại vô cùng thắc mắc.


“Cô làm gì vậy?”


Thấy Cảnh Thiên đột ngột xốc chân của anh ra, còn cởi cả vạt áo trước n9gực anh nữa, anh chấn động.


“Đằng nào thì giờ cũng chẳng có việc gì làm, tôi vuốt ngực cho anh, như vậy thì có lẽ anh sẽ cảm t3hấy đỡ hơn.”


Chiến Lệ Xuyên nhìn ngón tay ngọc ngà mảnh dẻ đang lần mò trước ngực mình, ánh mắt sâu thẳm.


Tuy không cảm nhận8 được gì, nhưng…


Trong lòng lại có một cảm xúc khác thường dâng lên.


“Cô không cần làm vậy đâu. Tôi không sao.”


Sợ cô lại truyền sức mạnh thần kỳ trong cơ thể mình sang cho anh, Chiến Lệ Xuyên vội vàng lên tiếng ngăn lại.


“Sao thế, anh là chồng tôi, tôi sẽ tí cũng không được à?”


Chiến LệXuyên ngậm miệng lại rồi mím môi, nhìn lên trần nhà, cảm thấy cơ thể… có lẽ là cả phần đầu đều cứng đơ
ra.


Chiến Lệ Xuyên cứng đơ người, chỉ có thể nhìn lên trần nhà.


Lần phát bệnh trước đó được cô vuốt ngực thì không thấy gì, nhưng cảm giác lần này lại khác hẳn.


Cảnh Thiên thấy anh không nói gì, mắt nheo lại thành một đường khe cong, trong đôi mắt lấp lánh vụn sao tràn
đầy nguy hiểm.


Sự nguy hiểm như nữ yêu tinh nhìn Đường Tăng.


Bị ánh mắt đó nhìn chòng chọc, lần đầu tiên Chiến Lệ Xuyên cảm thấy hoảng loạn vì không biết nên làm gì.


Ban đầu Cảnh Thiên tưởng Chiến Lệ Xuyên không muốn để mình chạm vào anh, cô còn tưởng mình có lòng tốt
truyền nguyên khí cho anh lại bị coi thanh long lang dạ sói, vậy mà khi vuốt ngực cho anh, Cảnh Thiên lại cảm thấy
trái tim mạnh mẽ kia đập nhanh dần…


Lúc này cô mới nhận ra.


Cái anh này, chắc không phải có cảm giác với cô rồi chứ? Đương nhiên, cảm giác này là nói về mặt cảm xúc thôi,
không hề pha tạp một chút ham muốn nguyên thủy nào. Cảnh Thiên thấy hay hay và cũng rất tò mò, đương nhiên
là cô cũng rất vui khi thấy một anh trai đẹp nhường này tim lại đập nhanh hơn vì mình. Vì vậy, cô càng như một
con yêu tinh, đưa cả khuôn mặt mình đến trước mặt Chiến LệXuyên, Thấy đôi mắt sâu thẳm như hổ đen của anh bị
mình chiếm trọn, Cánh Thiên nở nụ cười xinh đẹp rồi gọi một tiếng dẹo dặt như yêu tinh: “Anh Xuyên ơi…”


Sau đó cô trông thấy da gà nổi đầy trên cổ và mặt Chiến Lệ Xuyên như nấm sau mưa.


Chiến Lệ Xuyên không biết cô nhóc này lên cơn gì.


Hồi trước mà bị phụ nữ như yêu tinh trêu đùa như thế này, anh sẽ ra lệnh cho Trạch Ngôn và Vận Chu lôi ra ngay,
cho ngâm nước đá nửa tiếng rồi quay vào nói chuyện với anh.


Nhưng…


Đây là vợ mình.


Quan trọng là cô vợ này đối xử với mình rất tốt, bảo anh làm sao mà nhịn được?


Cũng chẳng phải vấn đề nhịn hay là không nhịn.


Bởi vì Chiến Lệ Xuyên nhận ra, cô nhóc này gọi như vậy, dường như có một cọng lông vũ lướt qua trái tim anh,
ngứa ngáy đến mức không thể kiềm chế được.


Cảm giác này… Rất tốt.


Cũng rất không tốt.


Khoảnh khắc này, cuối cùng Chiến Lệ Xuyên cũng hiểu vì sao đám thái giám thời cổ đại lại có đổi thực rồi.


Hồi trước chỉ nghĩ đó là một dạng an ủi tấm lý mà đám thái giám đeo đuổi một cách biến thái mà thôi.


Nhưng bây giờ anh còn kém thái giám rất nhiều, thế nên anh đã hiểu được rồi. Thực ra đó là một sự thỏa mãn về tinh thần và sự tiếc nuối vì muốn trừng trị con hồ ly tinh trước mắt này nhưng lại không thể làm gì được.


“Nói tiếng người!”