Cảnh Thiên nói tiếp: “Tuy không biết tại sao bố cô lại đột nhiên bảo cô đến tìm A Xuyên, nhưng nhất định là muốn
dùng cô để3 đổi lấy lợi ích.”
“Cô chê A Xuyên chỉ là một kẻ bại liệt và không muốn dính líu gì với anh ấy, cho nên cô đã báo 1chiếc lốp dự
phòng này chụp ảnh A Xuyên bị chảy máu mũi rồi đăng lên nhóm chat, nhằm để mọi người trong nhóm gửi ảnh
của A9 Xuyên ra ngoài. Bức ảnh này có tính lừa dối cực kỳ cao, nếu được thêm mắm thêm muối vào, nói là giám
đốc điều hành của tậ3p đoàn AUPU bại liệt vĩnh viễn, có thể còn truyền ra ngoài rằng không sống được bao lâu
nữa. Như vậy cổ phiếu của nhà họ C8hiến sẽ bị rớt giá. Đến lúc đó nhà cô không có được lợi lộc gì, cũng sẽ không
ép cô đến làm kẻ thứ ba nữa, không phải sao?”
Loại thủ đoạn này, từ khi cô mở miệng ra giá cao để cứu người, các công ty đó vì tránh cổ phiếu truyền ra ngoài
liền làm một số việc tự đào hố chôn mình.
Bùi Uyển Linh này chỉ là trò trẻ con.
Nhìn thấy hai người thay đổi sắc mặt, nụ cười của Cảnh Thiên càng trở nên kỳ lạ hơn. Cô nháy mắt với lốp dự
phòng, vẻ mặt hồ ly ngây thơ quyến rũ người khác, không ngừng phóng điện về phía anh ta.
Phóng cho đến khi con người của Lệ Quân Hạo bắt đầu trở nên tanh tưới, áp suất của ai đó trên giường lại thấp đến
mức khiến cả căn phòng bắt đầu lạnh đi, cộng với biểu cảm trông như muốn ăn thịt cô của Bùi Uyển Linh, lúc này
cô mới nói: “Còn về chuyện có nói rằng cô muốn xen vào giữa tôi và A Xuyên để làm người thứ ba, nếu cô có sự tự
tin đó thì cũng có thể thử. Thời buổi này không phải ai cũng có thể làm bồ nhí đầu. Cô đọc mấy tin tức kia đi, một
khi chính thất biệt được sự tồn tại của bồ nhí, không phải bị đánh một trận tơi bời thì vẫn là bị đánh một trận tơi
bời.”
Sau khi nói xong, Cảnh Thiên dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào ngón tay của bàn tay kia. Bùi Uyển Linh có thể nghe
thấy rõ ràng âm thanh “rắc rắc rắc”, đôi mắt cô ta mở to.
Cô ta không bao giờ nghĩ rằng anh Xuyên lại kết hôn với một người phụ nữ hạ cấp đến vậy.
Giờ phút này, cô ta là người đang đứng dưới mái hiên, chỉ tủi thân nhìn Chiến Lệ Xuyên và coi Cánh Thiên như
không khí.
“Anh Xuyên, đây là chuyện đại sự của cả đời em, coi như em cầu xin anh. Việc này đối với anh mà nói dễ như trở
bàn tay, giữa chúng ta trước nay đều không có thù hận gì, anh giúp em cũng là giúp anh mà!”
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Bùi Uyển Linh đang rưng rưng nước mắt, lại liếc nhìn Lệ Quân Hạo, người trước đây còn
coi anh là kẻ thù, nhưng lúc này thỉnh thoảng lại nhìn Cảnh Thiên, khóe môi anh nở một nụ cười lạnh.
“Đúng là chúng ta không có thù hận gì, nhưng… cho dù là chuyện dễ như trở bàn tay thì tôi cũng sẽ không giúp cô.
Có bản lĩnh thì cô bảo người nhà họ Bùi tuyên chiến với tôi. Tôi sẽ hầu đến cùng. Cút!” “Tạm biệt!”
Cảnh Thiên sợ không khiến người ta tức chết, giơ vài ngón tay về phía Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo rồi lười
biếng phất tay hai lần.
Ngón tay thon dài trắng nõn thu hút Lệ Quân Hạo như có ma lực.
Uyển Linh là nữ thần mà khó khăn lắm anh ta mới chờ được. Khó khăn lắm anh ta mới cưới được từ tay Chiến Lệ
Xuyên.
Đây là người mà anh ta nên dành cả cuộc đời để che chở.
Sao anh ta có thể bị một người vợ như yêu tinh của Chiến Lệ Xuyên dụ dỗ chứ.
Nhưng…
Tại sao Chiến Lệ Xuyên đã bị bại liệt rồi mà vẫn có thể tìm được món hàng tốt như vậy?
Một người phụ nữ như vậy muốn tìm loại đàn ông như thế nào mà không tìm được? Tại sao nhất định phải sống cả đời với một kẻ bại liệt chứ?