Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 305




Chiến Thư Du cũng cảm nhận được sự lạnh lùng đột ngột của Cảnh Thiên, cô ta ngơ ngác hỏi: “Cô và A Xuyên cãi
nhau à?”


3Cảnh Thiên sững người, lúc này cô mới định thần lại từ nụ cười mỉm đầy cưng chiều của Đỗ Ngôn Tranh khi chia
tay với cô.
1


Sau đó, nụ cười quyến rũ yêu nghiệt lại xuất hiện trên môi Cánh Thiên, bộ dạng vô tâm vô tư.


“Sao thể được? Tình 9cảm của tôi và A Xuyên tốt lắm, sao lại cãi nhau được?”


Chiến Thư Du liếc nhìn Trạch Ngôn và Vận Chu bên cạnh.


Hai người hiểu ý, cùng gật đầu với Chiến Thư Du. “Không có thì tốt. A Xuyên bị thương nặng như vậy, chắc chắn
trong lòng rấ8t khó chịu. Tôi có thể cảm nhận được là nó rất quan tâm đến cô, nếu nó có chỗ nào khiến cô không vui
thì cô cũng nên rộng lượng một chút.”


“Đó là việc đương nhiên, A Xuyên là chồng tôi, chắc chắn tôi sẽ tốt với anh ấy rồi, chị hai không cần lo lắng về


chuyện này đâu.”


“Vậy thì tốt.”


Nói chuyện chưa được bao lâu, Chiến Lệ Xuyên được bác sĩ đẩy ra ngoài.


“Ảnh chụp đâu?”


Với người khác thì phải chờ mấy hôm nữa mới có ảnh chụp, nhưng ở đây, dù là chụp PET thì cũng có thể ra ảnh
ngay lập tức.


Bác sĩ đưa báo cáo cho Cảnh Thiên và nói: “Cơ thể cậu ba không có bất cứ vấn đề gì, phần phổi có một ít vận, có chỗ
bị canxi hóa, đây đều là hiện tượng bình thường. Tim cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng trước đó vì suy tim đột
ngột nên dù giờ đã uống thuốc khôi phục lại thì tim vẫn lớn hơn tim người bình thường một chút, nhưng vấn đề
này cũng không quá nghiêm trọng.”


“Tôi muốn xem ảnh chụp.” Cảnh Thiên không xem bản báo cáo mà nói thẳng.


Bác sĩ hơi bất ngờ, Chiến Thư Du thì hỏi: “Thiên Thiên, cô biết xem ảnh chụp cắt lớp à?”


“Vâng, hồi trước có một ông bác sĩ Đông y từng dạy tôi mấy cái này.”


Chiến Thư Du Bác sĩ Đông y dạy xem ảnh chụp cắt lớp?


Chụp cắt lớp chuẩn xác không phải là phạm trù của Tây y à?


Bác sĩ đưa ảnh chụp cho Cánh Thiên, một bức chụp phổi, một bức chụp tim.


Cảnh Thiên liếc qua rồi trả lại cho bác sĩ, dặn dò: “Cất kỹ nhé.”


Bác sĩ: …


Thế ra là giả vờ à? Xem ảnh chụp nhanh như vậy, đến viện trưởng cũng không làm được.


Cả đoàn người đẩy Chiến LệXuyên quay về phòng bệnh, trông thấy đôi nam nữ ban nãy vẫn đứng bên ngoài. Thấy
Khương Vũ Hi mặt đỏ tại hồng lườm Bùi Uyển Linh, Chiến Thư Du trách mắng: “Sao hai người vẫn chưa đi? Tôi đã
nói rồi, nơi này không chào đón hai người.”


Nhưng Bùi Uyển Linh lại không hề nghe lọt câu nói của Chiến Thư Du, cô ta vội vàng bước lên một bước rồi nói:


“Anh Xuyên, em có vài lời muốn nói với anh. Em biết anh giận em, không muốn gặp em, nhưng xin anh hãy cho em
một cơ hội nữa, được không anh?”


Nội dung câu nói là cầu khẩn những sắc mặt khi nói lại cao ngạo như cô ta đã đoán trước được rằng chắc chắn
Chiến LệXuyên sẽ đồng ý. Nhìn Bùi Uyển Linh chặn trước mặt Cảnh Thiên nhưng lại nói chuyện với anh, Chiến Lệ
Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô ta cho đến khi cô ta đỏ bừng mặt, thậm chí còn hơi sợ hãi, anh mới lên tiếng: “Vào
trong đi.”


Sau khi vào trong, Cảnh Thiên lại rót cho Chiến Lê Xuyên một cốc nước thêm nước linh tuyền.


Ai bảo cái anh này cứ gặp chuyện liên tục dù đang được linh tuyền và nguyên khí của cô hỗ trợ chứ? Thế nên trước cuộc phẫu thuật vào thứ bảy này, cô phải dùng đồ tốt để chăm cho anh, đừng có xôi hỏng bỏng không trên tay cô.


Lúc này, Lệ Quân Hạo và Bùi Uyển Linh đã bước vào trong. Chiến Thư Du và Khương Vũ Hi cũng đi theo vào.


Cảnh Thiên coi mọi người như không khí, cô đưa nước lên miệng Chiến Lệ Xuyên rồi bảo: “Nào, vừa chảy máu mũi xong, anh uống chút nước đi.”