Lệ Quân Hạo hơi xấu hổ khi bị hỏi vậy, Bùi Uyển Linh thấy vậy bèn vội vàng lên tiếng: “Chị hai, mọi người đều rất
nhớ anh Xuyên, đề3u muốn đến thăm anh ấy. Nhưng sau khi bị thương, anh Xuyên không liên lạc gì với mọi người
nữa, Quân Hạo lén chụp một bức ảnh cũng1 vì thấy mọi người nhớ anh Xuyên quá thôi. Không phải anh ấy cố tình
đầu.”
“Đúng rồi, anh em nhớ anh ba lắm, hôm nay khó k9hăn lắm mới có cơ hội được gặp anh ba, em không kìm được
nên đã chụp một bức ảnh.” Lệ Quân Hạo vội vàng nói theo.
“Hờ hờ..3.”
Tiếng cười mỉa mai của Cảnh Thiên vang lên, trong đôi mắt đang nhìn Lệ Quân Hạo tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
“Mười mấy8 người trong nhóm Wechat này của anh, anh chắc chắn họ đều là bạn bè của A Xuyên chứ?”
“Đúng vậy, họ đều là bạn bè của anh Xuyên cá.”
Cảnh Thiên gật đầu: “Được rồi, cái này là do anh nói đấy nhé, trong phòng này có camera giám sát. Anh đã đăng
ảnh lên rồi, nếu đều là bạn bè cá, vậy thì ảnh của A Xuyên sẽ không bị phát tán ra ngoài. Đời người mà, lên voi
xuống chó, ai mà chẳng có lúc tụt dốc, chỉ cần ảnh không bị phát tán ra ngoài thì để bạn bè xem cũng chẳng sao.”
“Còn nếu ảnh bị phát tán ra ngoài, tuy tôi không quen anh, nhưng là người có thể làm bạn với chồng tôi, tính ra
cũng không phải hạng khốn nạn. Anh nên biết rằng ảnh như thế này của người đứng đầu một doanh nghiệp bị
phát tán ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến doanh nghiệp.”
“Nhân đây đang có camera, tôi đành nói khó nghe vậy, một khi tập đoàn của nhà họ Chiến và các công ty con bắt
đầu tụt dốc sau khi bức ảnh này bị phát tán ra ngoài, nhà họ Chiến sẽ tiến hành nộp đơn kiện anh và công ty mà
anh đang làm việc ngay lập tức.”
Sắc mặt Lệ Quân Hạo bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì Chiến Lệ Xuyên, anh trai anh ta và những người khác có một nhóm nhỏ, những người trong nhóm đó mới là
bạn chí cốt của Chiến Lệ Xuyên.
Còn anh ta thì không hề có mặt trong nhóm đó.
Nhóm này do một nhóm con nhà giàu ở châu Để lập ra, trong đó có vài người bạn chí cốt của Chiến Lệ Xuyên,
nhưng cũng có vài công ty đối địch với nhà họ Chiến.
“Thể ”
“Mợ chủ? Sao vậy?”
Chiến Lệ Xuyên đã vào phòng ICU, thấy mãi mà vợ không theo vào bên bảo Trạch Ngôn ra ngoài xem tình hình.
Nghe thấy tiếng Trạch Ngôn gọi, Cảnh Thiên đi sang phòng ICU ngay lập tức.
Thấy sắc mặt Cảnh Thiên không dễ coi cho lắm, Chiến Lệ Xuyên cau mày.
“Sao thế? Ai làm cô giận à?”
Vân Chu bên cạnh: …
Hồi trước cậu chủ chẳng bao giờ nhìn sắc mặt người ta, nhưng khi ở với mợ chủ thì lại khác.
Cảnh Thiên thuật lại chuyện Lệ Quân Hạo cho Chiến Lệ Xuyên nghe.
Nhưng không ngờ Chiến Lệ Xuyên lại không giận, đến Trạch Ngôn và Vân Chu bên cạnh cũng tỏ ra rất bình tĩnh.
“Chuyện nhỏ, đừng để tâm.”
Ánh mắt Chiến Lệ Xuyên bình thản.
Lúc này người máy số 1 đã đưa anh lên bàn kiểm tra rồi.
“Anh không giận à?”
Vì Chiến Lệ Xuyên bị liệt nên giá cổ phiếu của nhà họ Chiến tụt dốc không ngừng, nhờ một loạt biện pháp do anh đứng sau điều khiển nên cổ phiếu mới ổn định trở lại. Chiến Lê Xuyên nở nụ cười giễu cợt.
“Có gì đáng để giận đâu. Trên thế giới này, trừ những người thân thiết và bạn bè thực sự ra, tất cả mọi người đều chỉ mong người ta nghèo chứ không mong người ta giàu. Tôi thế này rồi, cho dù ảnh không bị phát tán ra ngoài thì cũng là trò cười với người ta, là đề tài để người ta bàn tán. Thế nên hoặc là chết, kết thúc mọi thứ, hoặc là kiên cường sống tiếp.”