Dù đây là vợ anh, nhưng anh không muốn để lộ suy nghĩ của mình vào lúc này.
Kẻ mạnh không bao giờ muốn thể hiện mặt yếu của mì3nh trước mặt những người họ thích.
“Tôi không sao, thực sự không sao, cô đừng lo lắng. Trước đây khi tôi khỏe mạnh, tôi cũng 1thường bị rối loạn nhịp
tim như thế này, có lẽ do ngồi nhiều quả. Dù sao thì phần lớn thời gian tôi đều họp hành và ít vận động.”
Lời nói của Chiến Lệ Xuyên không hề có bất kỳ sức thuyết phục nào. Bởi vì… “Anh chảy máu mũi rồi.”2
Chiến Lệ Xuyên3: …
“Trưa nay anh ăn gì? Lúc trước không phải là viện nghiên cứu Lawrence không cho anh ăn đồ nóng sao?”
Chiến Lệ8 Xuyên đã nhạt miệng đến mức không còn vị giác gì: …
Cảnh Thiên vừa lẩm bẩm vừa lấy khăn giấy lau giúp anh,
Vừa lau, cô vừa nâng đầu anh lên.
Chiến Lệ Xuyên lại bị cưỡng chế phải nhìn vào cảnh xuân trong cổ áo len bị trúng xuống: …
Vốn dĩ chỉ chảy một ít máu mang tính tượng trưng, nhưng lần này thì phun hẳn ra.
“Khụ… khụ khụ…”
May là tay chân của Cảnh Thiên rất nhanh nhẹn, khi anh họ đã để anh nằm nghiêng, nếu không máu sẽ bị tắc trong
khí quản rồi vào trong phổi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Vì vậy, ngay cả khi đặt anh nằm nghiêng lại, để loại bỏ hết chất dịch tích tụ trong cơ thể anh, Cảnh Thiên đã sử
dụng nguyên khí của mình khi vỗ lưng cho Chiến Lệ Xuyên. Vốn dĩ Chiến Lệ Xuyên đã xấu hổ chết đi được rồi.
Ngay cả bản thân anh cũng vô cùng khinh thường chính mình. 10
Trước đây khi cơ thể anh khỏe mạnh, có biết bao phụ nữ muốn trèo lên giường anh nhưng anh chưa bao giờ coi
trọng họ, càng chưa từng chảy máu mũi vì ai cả.
Anh tưởng rằng cách nói này chỉ là “khoa trương” mà thôi.
Bây giờ…
Anh không chỉ chảy máu mũi mà còn nôn ra máu là có ý gì?
Chiến Lệ Xuyên cảm thấy mình có thể trở thành người đàn ông đầu tiên trong lịch sử bị chết ngạt vì vô tình liếc
thấy cảnh xuân của vợ mình.
Thấy mình càng lúc càng ho ra nhiều máu hơn, Chiến Lệ Xuyên có ý nghĩ muốn chết một lần nữa. Nhưng lần này
không phải là chết nhân đạo, mà là đập đầu chết.
Xấu hổ quá!
Thực ra Chiến Lệ Xuyên không cần ho ra nhiều máu như vậy, để ngăn máu chảy ngược vào phổi, Cảnh Thiên đã
giúp anh đẩy ra.
Cho đến khi anh họ hết máu, Cảnh Thiên mới dùng tay.
Đúng lúc này, một nam một nữ mặc quần áo vô trùng dùng một lần đột nhiên bước vào.
Khi nhìn thấy vậy, người phụ nữ kinh ngạc kêu lên, sau đó bắt đầu hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân nôn ra máu
rồi! Cứu! Cứu!”
Chiến Lệ Xuyên: …
Cảnh Thiên: …
Ngay khi Cảnh Thiên vừa mới vuốt lưng cho Chiến LệXuyên xong, định lau rồi báo Số 1 thay chăn cho anh là xong,
nhưng vì tiếng kêu của người phụ nữ này nên bên ngoài liền người ngã ngựa đổ.
Khương Vxu Hi mang tổ yến tới nhưng bị Trạch Ngôn và Vân Chu chặn ở ngoài nên không vào được, nghe thấy tiếng la hét trong phòng bệnh, sau khi Trạch Ngôn và Vân Chu lao vào phòng bệnh, cô ta cũng nhanh chóng lao vào theo.
Cuối cùng thì cũng gặp được anh Xuyên rồi.
Kể từ khi anh Xuyên nằm viện, cô ta còn không có cả cơ hội để mang tổ yến đến. Lúc này nắm bắt được cơ hội, Khương Vũ Hi gần như là chạy cự li một trăm mét vậy.
Nhưng vừa bước vào thì va phải một người phụ nữ.