Sau khi phẫu thuật…
Hệ tuần hoàn của anh sẽ được phục hồi lại, các cơ quan đã bắt đầu suy kiệt sẽ tự nhiên lành l3ại.
Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất khi cô xung hỉ.
Nếu đã là xung hỉ thì nhất định phải thành công. 1
Bệnh nhân mà Saka tiếp nhận không bao giờ được phép thất bại.
Vốn dĩ Chiến Lệ Xuyên không khó chịu, bây 9giờ anh lại cảm thấy có một luồng nhiệt ấm áp từ trên vai mình tràn
vào. Lần này anh thực sự cảm thấy dường như có thứ gì 3đó từ kinh mạch xông vào tim rồi tập trung ở đó.
Cảm giác đó rất mới lạ.
Anh biết rằng đây là thứ rất quan8 trọng đối với cô.
Đột nhiên trong lòng Chiến Lệ Xuyên cảm thấy vô cùng tự trách.
Thực ra anh chỉ thấy hơi khó chịu vì có quá nhiều người đàn ông thèm muốn có, nên mới muốn cô quay lại ở cùng
mình mà thôi.
Anh không hề muốn có truyền thử đại loại như chân khí trong phim cổ trang cho mình.
Càng không muốn cô mệt mỏi vì mình, thậm chí là bị thương.
“Tôi không sao, vừa rồi chỉ hơi không thoải mái nên vào trong kiểm tra một lát.”
Nói xong, Chiến Lệ Xuyên lườm Vân Chu, đổ vấy: “Cậu gọi mợ chủ về đúng không?” T
Vận Chu …
Trạch Ngôn ở bên cạnh, biết đã đến lúc mình hết vai rồi, anh ta dũng cảm đứng ra nói: “Cậu chủ, là tôi gọi điện cho
mợ chủ.”
“Mợ chủ đang làm việc, hai người gọi cho cô ấy làm gì?”
“Tôi… tôi thấy lần trước khi cậu phát bệnh, mợ chủ vuốt ngực cho cậu là cậu đỡ hơn rất nhiều, cho nên tôi nghĩ nếu
mợ chủ về thì cậu sẽ rất vui, không chừng sẽ không khó chịu như vậy nữa. Xin lỗi mợ, là tôi quá đường đột, làm lỡ
việc của mợ.”
Trong lòng Cảnh Thiên, Chiến LệXuyên là chính nhân quân tử, một bông hoa ngự trên non cao, hơn nữa còn là loại
hoa Tuyết Liên nghìn năm ấy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này thật ra lại là một bông Bạch Liên. Càng không ngờ Trạch Ngôn, Vân
Chu và các bác sĩ phía sau đang đội nồi giúp anh.
“Không sao đâu, tôi là vợ của anh ấy, anh ấy xảy ra chuyện gì thì đúng là hai người nên báo cho tôi càng sớm càng
tốt.”
Nói xong, cô nhìn Chiến Lệ Xuyên và quan tâm hỏi: “A Xuyên, bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Đã không sao rồi, lúc trước chỉ hơi khó thở thôi, để tiện cho việc kiểm tra nên bác sĩ đã đẩy tôi vào phòng ICU
luôn. Trạch Ngôn và Vận Chu ra ngoài làm việc, không biết tình hình, tôi thật sự không sao, làm phiền cô rồi.”
Chiến Lệ Xuyên nói hơi nhiều, hơn nữa còn nói liền một mạch, Cảnh Thiên thấy anh không hề xuất hiện tình trạng
hụt hơi nên cũng yên tâm gật đầu.
“Không sao thì tốt.”
Lúc này cửa thang máy mở ra, ông cụ được một nhóm người vây quanh đi vào.
Nghe bác sĩ nói A Xuyên vào ICU, ông cụ giật mình, sau đó hỏi Trạch Ngôn mới biết được nguyên nhân.
Vốn dĩ người thân tín bên cạnh đều khuyên ông cụ, nếu cậu ba không sao thì ông cụ hãy nghỉ ngơi thật tốt. Dù sao thì khoảng thời gian này cũng mệt mỏi quá rồi, một ông cụ 75 tuổi, vốn dĩ đang an hưởng tuổi già rồi, vậy mà đột nhiên người thừa kế lại xảy ra chuyện, ông cụ không chỉ phải lo liệu công việc trong một tập đoàn lớn mà còn phải lo lắng cho cháu trai mình, mỗi ngày đều lo lắng cho sức khỏe của anh.
Sức khỏe của ông cụ đã già trái non hột từ lâu.
Nhưng vừa nghe tin A Xuyên muốn vợ về ở cùng mình mà giả vờ, ông cụ đã quyết định giúp cháu trai diễn vở kịch này.
Không thì ông sợ là A Xuyên nhà ông không biết giấu mặt đi đâu.