Cảnh Thiên sững sờ nhìn người chắn trước mặt mình.
Bóng lưng của anh ta rất cao, cao ngang ngửa Đế Vân Hi.
Đây là ngày nhi3ệt độ tăng đầu tiên sau đầu xuân, anh ta vắt chiếc áo gió trên cánh tay, trên người mặc một chiếc áo
sơ mi trắng.
Đôi chân thon d1ài, vòng eo gầy, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua áo sơ mi trắng của anh ta, khiến người ta có thể
nhìn thấy đường nét cơ bắp mờ ảo. Hơi gầy,9 nhưng lại mạnh mẽ.
Đế Vân Hi nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt rồi sững sờ.
Bởi vì người này khá giống với ba anh e3m nhà họ.
Khoảng thời gian trước, anh ta đọc được trên mạng đồn thổi ầm ĩ chuyện một ngôi sao lưu lượng nào đó trông rất
giống Ả8nh để Vân Tiêu.
“Tân Dương?”
Chàng trai đang quay lưng lại với cô.
Tân Dương hơi nghiêng người, nhìn cô gái sau lưng anh ta đi giày đế bằng chỉ cao đến ngực anh ta, rồi khẽ gật đầu
với cô.
Nhìn thấy bộ dạng bị người ta ăn vạ rồi mà còn ngơ ngác của cô, anh ta thật không hiểu cái người tinh tường giúp
anh ta cãi nhau ngày hôm đó đi đâu rồi. Tân Dương lạnh lùng nhìn đám người Đế Vân Hi trông giống như thể lực
xã hội đen, lạnh lùng nói: “Mấy người cố ý ăn vạ.”
Mấy ngày nay anh ta đều đến đoàn phim nên biết rất rõ cuối con đường này có một tấm biển đường một chiều rất
to.
Không thể nào cả đoàn xe không ai nhìn thấy được chứ?
Mặc dù Tân Dương cao bằng Đế Vân Hi, nhưng cũng giống như Để Vân Tiêu, những công tử nhà giàu này từ nhỏ
đã được giáo dục về hình thể tinh anh, đương nhiên dáng người như Tân Dương không thể so sánh được với loại
thân hình từ nhỏ đã được tập luyện này rồi.
So với Để Vân Hi và một nhóm vệ sĩ có chiều cao trung bình trên 1m85 phía sau, dáng người của Tân Dương vô
cùng gầy gò và yếu ớt
Nhưng lúc này anh ta vẫn kiên quyết đứng chặn trước mặt Cảnh Thiên, không hề sợ hãi hay hèn nhát trước khi thể
của nhóm người này.
Để Vân Hi nhìn Trình Giáo Kim đột nhiên xông ra trước mặt, tuy khâm phục nhưng trong lòng lại hận đến nghiến
răng.
Anh ta đến tìm em gái ruột của mình, tên này nhảy ra đây làm gì?
Quan trọng là người này còn trông giống em trai mình nữa chứ.
“Đúng là chúng tôi nhìn thấy biển báo đường một chiều rồi, nhưng vì không quen thuộc nơi này nên vẫn quyết
định đi theo hướng chúng tôi nghĩ. Chúng tôi rất xin lỗi vì đã đâm phải cô gái xinh đẹp này, tôi cũng không nói là
sẽ không đền.” 2
Nói xong, Để Vân Hi đưa danh thiếp đã chuẩn bị sẵn đến rồi nói: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu có vấn đề gì thì có
thể trực tiếp tìm tôi. Hôm nay tôi đâm phải cô, cho nên sau này nếu cô có bất cứ yêu cầu gì thì có thể nói với tôi, tôi
sẽ giúp cô.”
Nói xong, bốn vệ sĩ phía sau Đế Vân Hi dùng hai cây gậy khiêng một chiếc thùng tới.
Chiếc thùng được đặt trước mặt Đế Vân Hi, sau khi mở ra, từng thỏi vàng sáng chói hiện ra trước mắt Cảnh Thiên.
“Đây là quà xin lỗi của tôi đối với cô. Lần đầu gặp mặt, hy vọng cô có thể nhận lấy.” Cảnh Thiên nhìn kỹ những
thỏi vàng trong thùng.
Chiếc thùng rất lớn, rất sâu, được chế tạo từ một chất liệu đặc biệt, thỏi vàng vừa dài vừa dày. Đánh giá qua bằng mắt thì loại mỗi thỏi nặng mười ba kilogam, nhìn qua thì trong thùng đó phải có một trăm thỏi. Mẹ nó chứ, chỗ này…
Phải hơn một tấn!!
Khóe miệng Cảnh Thiên co giật dữ dội.
Ngay cả người lạnh nhạt như Tân Dương cũng bất ngờ với hành động này của Đế Vân Hi.