“Nhưng tôi nghĩ sau này anh không nên gọi điện liên lạc với tôi thì hơn, dù sao thì tôi cũng là phụ nữ đã có chồng
rồi. Một người đàn ông như anh Đỗ3 vừa nhìn là biết là người xuất chúng, tôi sợ chồng tôi sẽ ghen tuông vì sự xuất
hiện của anh.”
Đỗ Ngôn Tranh: … “Tạm biệt.”
Nói 1xong, Cảnh Thiên quay lưng bỏ đi. Ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh dán chặt vào bóng lưng mảnh mai và duyên
dáng đó. Không chỉ tư thế bước đi rất giống mà nga9y cả động tác nhỏ sờ ngón tay cái của cô khi nói chuyện vừa
rồi cũng giống y hệt.
Có thể chính bản thân cô không để ý, mỗi khi lo lắng hay 3nổi giận, cô thích dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay
phải để nghịch chiếc nhẫn đeo trên ngón cái của bàn tay trái.
Khi nói chuyện với a8nh ta vừa rồi, mặc dù cô rất lạnh nhạt, trông giống như giếng cạn không có sóng, nhưng rõ
ràng cô có cảm xúc chống đối với anh ta.
Khi con người sinh ra cảm xúc chống đối sẽ vô thức lo lắng hoặc bực bội.
Cô đã nghịch ngón tay cái vào lúc đó.
Chỉ sờ một cái, cô phát hiện ngón tay cái không có gì cả nên dừng lại ngay.
Dù chỉ là sờ nhẹ một cái thôi nhưng Đỗ Ngôn Tranh lại cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cảnh Thiên, hình ảnh hai con người hoàn toàn khác nhau lúc này lại xếp chồng lên
nhau một cách kỳ lạ. Ảnh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ xe và chiếu vào bên trong, ngón áp út của bàn tay
trái trên vô lăng phản chiếu một bóng đen.
Nó là một chất liệu cực kỳ hiếm, là một chiếc nhẫn được tạo ra từ một thiên thạch sau khi loại bỏ bức xạ.
Đã từng đeo trên ngón tay cái của cô, bây giờ nó đã trở thành nhẫn cưới của anh ta… (2)
Một ánh sáng mờ lóe lên từ phía xa rồi rơi vào trong thùng rác,
Con người của Đỗ Ngôn Tranh đột nhiên co lại.
Màu sắc đó, nếu không làm thì hẳn là tấm danh thiếp anh ta đưa cho cô vừa nãy?
“Đến thùng rác ở đằng kia tìm danh thiếp của tôi rồi mang qua đây.”
Vệ sĩ bên cạnh sửng sốt rồi mới vội vàng đi bởi thùng rác.
Lúc đầu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bởi vì ai có thể từ chối một người như cậu chủ nhà họ chứ?
Ở bên ngoài có bao nhiêu người không thể xin được số điện thoại công việc của cậu chủ nhà họ, huống hồ vừa rồi
cậu chủ vừa đưa số cá nhân. Cho dù là người đầu óc có vấn đề thì cũng sẽ không vứt thẳng vào thùng rác đúng
không?
Tuy nhiên đang suy nghĩ thì anh ta đã tìm thấy tấm danh thiếp mạ vàng trong một kẽ hở của thùng rác.
Vệ sĩ: …
Khi vệ sĩ cầm tấm danh thiếp dính một ít chè Sago bằng hai tay run rẩy đưa qua, anh ta đã sẵn sàng để bị trút giận
lại nhìn thấy cậu chủ… bật cười!!!
Anh ta thấy cậu chủ cười kìa!
Từ sau khi cậu chủ từ nước ngoài trở về, họ chưa từng nhìn thấy cậu chủ cười. 3)
Chính xác mà nói, thật ra anh ta chưa từng nhìn thấy cậu chủ cười. Có điều trong khoảng thời gian này tính tình
của cậu chủ khó chịu đến mức mọi người không thể chịu đựng nổi. Nhưng ai có thể nói cho anh ta biết tại sao cậu
chủ lại đột nhiên cười không?
Còn là sau khi người khác vứt danh thiếp đi nữa chứ?
Cái này…là hình ảnh hồi quang phản chiếu muốn khiến đối phương phải chết à?
“Khăn ướt.”
Nghe thấy mệnh lệnh, vệ sĩ ở bên cạnh lập tức đưa khăn ướt tới, chuẩn bị giúp cậu chủ lau tấm danh thiếp đã bị bẩn kia.
Không ngờ Đỗ Ngôn Tranh nhận lấy khăn ướt rồi cẩn thận lau sạch danh thiếp.