“Từ bé tôi đã không có bố mẹ, là ông nội nuôi tôi khôn lớn. Tuy đối với cô Cảnh cứu một mạng người chỉ là một
chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi, ơn cứ3u mạng của cô Cảnh còn nặng hơn núi. Nếu có Cảnh không để ý, tôi có thể ở
đây chờ cô quay phim xong, sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn được không?”1
Cảnh Thiên vẫn mềm lòng trước ánh mắt chân thành của Đỗ Ngôn Tranh
Dù sao thì…
Nếu không có người đàn ông này, cô cũng9 sẽ không thể xán lạn rực rỡ trong quá khứ.
Từ năm 18 tuổi, có rất ít khi nhìn thấy ánh mắt chân thành và ôn hòa như vậy của người đàn ôn3g này. Anh ta chỉ
đối xử với cô một cách thô bạo, tàn nhẫn, thậm chí là biến thái thôi.
“Anh nhất định phải cảm ơn tôi à?”
Đỗ Ngô8n Tranh sửng sốt, anh ta không ngờ Cảnh Thiên lại đưa chủ đề về điểm xuất phát.
“Đúng vậy, tôi muốn cảm ơn cô Cảnh, hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội.”
“Không cần ăn cơm đầu, thời buổi bây giờ chẳng ai thiếu ăn cả. Huống hồ tôi còn là một diễn viên, bộ phim này
vừa mới bắt đầu quay, tôi còn phải giữ dáng nữa. Nếu anh nhất định muốn cảm ơn tôi thì có thể chuyển cho tôi sáu
triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ.”
Cô chắc chắn sẽ không ăn cơm với anh ta, cô tránh anh ta còn không kịp nữa là.
Nhưng tiền thì cô không chê đầu.
Thử đáng tin cậy nhất trên thế giới này chính là tiền.
Ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh rất sắc, anh ta không chỉ không bực mình sau khi nghe thấy yêu cầu này, ngược lại trong
mắt còn tràn ngập ánh sáng.
Điều này khiến anh ta nhớ đến cô gái nhỏ nào đó, vì cô gái đó đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, bên cạnh không
có lấy một người đáng tin cậy, cho nên cô rất cố chấp với tiền bạc.
Khi đó, cô chưa kiếm tiền giỏi như vậy, cho nên mỗi lần kiếm được một khoản tiền lớn thì luôn vui mừng như một
con hồ ly.
Nhưng cô không biết rằng, hầu hết những người hợp tác với cô đều do anh ta gợi ý.
Còn anh ta thì rất thích nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của cô sau khi kiếm được tiền.
“Vậy cô cho tôi số thẻ đi.”
Cảnh Thiên đưa số thẻ ra.
Đỗ Ngôn Tranh lây laptop, sau khi nhập số thẻ của đối phương, ngón tay mảnh khảnh ấn phím enter.
Ngay sau đó, Cảnh Thiên nhận được thông báo chuyển tiền.
Mở điện thoại lên xem, bên trong hiển thị đã nhận được sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ. “Thừa một
số sáu rồi.” Cảnh Thiên nhìn Đỗ Ngôn Tranh.
“Đây là thứ cô đáng được nhận, chỉ là tấm lòng nhỏ của tôi mà thôi. Tính mạng của ông nội tôi không chỉ đáng giá
sáu mươi triệu.”
Cảnh Thiên gật đầu: “Vậy thì cảm ơn anh, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi vào trong đây.”
Đỗ Ngôn Tranh lấy một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho Cảnh Thiên.
“Đây là danh thiếp của tôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của cô Cảnh. Nếu cần tôi giúp đỡ gì thì cô có thể gọi
điện cho tôi.”
Đối với một cô gái thích tiên, tuy cô không đi ăn với mình nên anh ta không thể làm rõ cảm giác kỳ lạ khó hiểu
trong lòng mình từ đầu mà có, nhưng Đỗ Ngôn Tranh cảm thấy sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ của
anh ta nhất định sẽ khiến cô cảm động, nên lần sau cũng sẽ không khó hẹn như vậy nữa.
Về cảm giác kỳ lạ trong lòng, dù thế nào anh ta cũng phải làm rõ.
Cảnh Thiên nhận lấy danh thiếp của Đỗ Ngôn Tranh bằng hai tay, cô khẽ gật đầu rồi đi vào.
“Cô Cảnh có thể cho tôi số điện thoại của cô không?”
Cảnh Thiên đang đi thì dừng chân, quay lại nói.
“Tôi chỉ cứu ông nội anh thôi mà anh lại tìm đến tận đoàn phim, tôi không tin anh không có số điện thoại của tôi.”