“Vân Tiêu, em cũng chưa ăn sáng, có thể cùng ăn với anh được không?”
Hình Mỹ Kỳ đứng giữa Vân Tiêu và chị Thanh, cầu xin một cách duyên dáng v3à đoan trang, rất tự nhiên.
Trong trường hợp bình thường, không có hận thù sâu sắc gì đều sẽ sẵn sàng chấp nhận.
Tuy nhiên, chị Thanh1 đã giúp Vân Tiêu đưa ra quyết định trước khi anh ta lên tiếng.
“Cô chưa ăn sáng thì không biết tự đi mua à? Tôi nghèo nên tôi mới ăn của cậu9 ấy, một Thị hậu như có lẽ nào còn
không có tiền mua đồ ăn sáng?”
Hình Mỹ Kỳ cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình đúng là có độc.
“Th3ím à, tôi và Vân Tiêu mới là bạn bè, xin hỏi một kẻ chuyên ăn vạ như thím là bạn của anh ấy à?”
Chị Thanh nhìn Vân Tiêu mỉm cười: “Chúng ta c8ó phải bạn bè không?”
“Phải.” Vân Tiêu có một khát vọng sống mãnh liệt, không suy nghĩ gì mà trả lời luôn.
Giương mắt nhìn vẻ mặt của Hình Mỹ Kỳ hoàn toàn tối sầm lại, chị Thanh bỏ đá xuống giếng, nói một cách chế
nhạo: “Nghe thấy chưa? Ánh để Vân cũng nói tôi là bạn của cậu ấy rồi. Cô có tư cách gì mà lên mặt với tôi? Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, cô nói mình là bạn của Ánh để Vân thì là bạn à? Thời buổi này có biết bao couple trên màn
ảnh sau lưng có quan hệ anh chết tôi sống. Mà này Ánh để Vân, cậu có phải là bạn của cô Hình này không?”
“Không phải.”
Anh ta đã trả lời câu hỏi này mười nghìn lần rồi.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này chưa bao giờ nghe anh ta, luôn coi Hình Mỹ Kỳ là người có thể sẽ trở thành
con dâu trong tương lai.
Cuối cùng lần thứ mười nghìn lẻ một, bà cũng đã tin.
Đôi mắt Hình Mỹ Kỳ đột nhiên mở to, cô ta loạng choạng lùi lại phía sau.
Hình Mỹ Kỳ đã thê thảm như vậy rồi, chị Thanh còn không buông tha, giẫm cho chết thì thôi.
“Chao ôi, đúng là cười chết mất thôi. Lần đầu tiên tôi ăn cơm cùng với Ảnh đế Vân đã được cậu ta thừa nhận là bạn
bè rồi, có người là couple trên màn ảnh của cậu ấy nhiều năm cơ đấy, lại còn không bằng bà thím như tôi thảm quá
đi mất!”
“Vân Tiêu, anh…”
Hình Mỹ Kỳ tức giận đến mức cả người run lên, tim lạnh như băng.
Vân Tiêu không thèm nhìn cô ta: “Chúng ta vốn dĩ chỉ là couple trên màn ảnh thôi, chẳng lẽ tôi đã khiến cô ảo
tưởng rằng tôi có ý gì khác với cô à, dẫn đến việc cô cho rằng mình là bạn gái của tôi. Cho nên hôm qua và hôm kia,
tôi chỉ nói mấy câu với Cảnh Thiên thôi mà cô đã chạy đi ám chỉ cô ấy? Ai cho cô ảo giác đó hả?”
Mặt Hình Mỹ Kỳ xám xịt.
Lúc này ánh mắt cô ta đã trở nên trống rỗng. Bởi vì cô ta đã tốn nhiều thời gian như vậy để nghiêm túc với một
người đàn ông.
Cũng ngờ người đàn ông này mà cô ta luôn có địa vị rất cao trong làng giải trí, có kịch bản nào hay, những đạo diễn kia đều nghĩ đến cô ta.
Vẫn là vì Cảnh Thiên?
Quả nhiên vì cô ta ghen với Cảnh Thiên nên anh ta không quan tâm đến tình nghĩ bảy năm qua nữa sao?
“Cô còn đứng đó làm gì? Khiến người khác động lòng thương à? Cũng không nghĩ xem vừa rồi cô có thái độ gì với tôi. Một phút trước còn vênh váo tự đắc, bây giờ lại là bộ dạng đáng thương! Muốn đi đâu thì đi đi, đừng co đứng trước mặt tôi, buồn nôn lắm.”