Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 266




“Ối chao ơi! Ôi cha mẹ ơi đau chết mất thôi!” Nắp capo xe Rolls Royce Phantom bị va chạm mạnh đến lồi cả lên,
không biết tài xế gây chuyện đã3 dốc bao nhiêu sức để đâm.


Nói chung là đen đủi, một người phụ nữ vừa đúng lúc tai nạn thì đạp xe ở bên cạnh xe mọi người, ngã xuống 1đất.


Lúc này bà ta đang nằm cách Cảnh Thiên một đoạn không xa, kêu la chói lói.


“Xin lỗi mợ chủ, mợ vào xe ngồi đợi một lát nhé, tôi 9giải quyết xong sẽ lên sau.”


Cảnh Thiên gật đầu.


Có ai lái xe mà chưa từng gặp tai nạn? Những vụ tai nạn này có vẻ hơi cố tìn3h?


Đường rộng thênh thang, xe thì lại ít, thể mà chiếc Santana kia lại nhất quyết đâm vào.


Cảnh Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, t8ài xế của nhà họ Chiến đã lấy tiền ra, nhưng người phụ nữ nằm trên đường lại
nhất quyết không chịu, đòi tài xế đưa bà ta đến bệnh viện.


Một nụ cười thích thú hiện lên trên khóe môi Cảnh Thiên, cô mở cửa ra rồi bước xuống xe.


Khoảnh khắc trông thấy Cảnh Thiên, người phụ nữ đang lăn lộn dưới đất đột ngột dừng ăn vạ.


Thấy người ta mở to mắt rồi quan sát mình chồng chọc, Cảnh Thiên cong môi rồi nói không hề khách sáo: “Tìm một
chiếc xe rách rồi đâm vào xe Phantom của tôi thành thế này, chị không những ăn vạ mà còn hóa trang, làm rộn ràng
như thế này là để làm gì, nói thẳng đi.”


Lái xe Santana bên cạnh nghe vậy thì chột dạ, sờ mũi. Nhưng người phụ nữ đó lại không hề có tự giác khi bị vạch
trần, sau khi định thần lại, bà ta lặn ngay ra đất.


“Cái gì mà hóa trang? Tôi ăn mặc thế này là để tham gia hoạt động ở chỗ làm. Cho dù tôi có ăn vạ thì cũng không
cần phải hóa trang chứ.” Nhìn người phụ nữ tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, bị vạch mặt rồi mà vẫn tỏ ra tôi bị
đâm tôi mới là người đúng lý, Cảnh Thiên cũng hứng thú.


“Thế chị muốn thể nào?”


Người phụ nữ nghi ngờ: “Tôi muốn thể nào cũng được à?”


“Đương nhiên…”


Mắt người phụ nữ sáng lên, bà ta đang định mở miệng thì Cảnh Thiên nói nốt hai chữ cuối: “Là không.”


“Ôi cha mẹ ơi, đầu tôi đau quả, người tôi đau quá, chân cũng đau nữa, chắc chắn là tôi bị gãy xương rồi! Khốn khổ
thân tôi trên có mẹ già dưới có con thơ, cả nhà chỉ dựa vào mình tôi, tôi sống dễ lầm hay sao? Hu hu hu hu… bây giờ tôi bị xe đâm tàn phế rồi, cô bé à, cô mà mặc kệ tôi thì trên đời này chẳng còn ai để ý đến tôi nữa rồi.”


Diễn xuất quá lố của người phụ nữ khiến Cảnh Thiên luôn yêu nghiệt không nhịn được mà giật khóe miệng.


Nhìn tạo hình của người phụ nữ này, bà ta hóa trang thành một nữ công nhân. Tóc là tác giả, áo khoác bên ngoài
mặc rất tùy tiện nhưng xin lỗi, chiếc sơ mi màu táo xanh hãng Hermès kia, trước khi chết cô vừa mua một chiếc, là
mẫu mới của mùa xuân năm nay.


“Rốt cuộc là chị muốn gì?”


“Tôi muốn cô đưa tôi đến bệnh viện, sau đó hầu hạ tôi, chăm sóc tôi. Đón tôi về nhà cô dưỡng thương, gân cốt bị thương phải trăm ngày, ít nhất thì cô phải chăm sóc tôi thật tốt trước khi xương tôi lành hẳn.”


“Được.”


“…Hả?”


Người phụ nữ nhìn cô gái trước mặt mình một cách không dám tin, tim như muốn tan chảy, bà ta khen ngợi thật lòng: “Tôi biết ngay là cô đẹp người đẹp cả nết mà. Cô có thể xinh đẹp được như thế này, chắc chắn cũng sẽ có lòng dạ tương xứng với ngoại hình. Nhưng cũng chỉ có tôi thôi, sau này mà cô gặp phải người khác ăn vạ…À không, bị đâm, cô đừng đối xử tốt với người ta như thế.”