Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 254




Nhìn thấy tay Cảnh Thiên vẫn đang xoa ngực mình, Chiến Lê Xuyên không tiện thể hiện sự lo lắng trong lòng.


“Cô vừa mới ra gió mà sắc mặt đã kh3ông tốt rồi, có phải là do thiếu máu không? Có cần uống thuốc không?”


“Cần.”


“Cần gì? Tôi lập tức sai người đi chuẩn bị”


Cảnh1 Thiên mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt hồ ly hoa đào hơi nhướng lên. Cô liếc nhìn thân
hình mảnh dẻ cân đối của Chiến Lê Xuyên, bàn ta9y ngọc ngà mảnh mai vuốt ve lồng ngực anh, xoa một vòng,
truyền nguyên khí từ xung quanh vào bên trong một lần nữa.


Rõ ràng là đang làm việc 3nghiêm chỉnh, nhưng cái miệng không chịu buông tha không hề né tránh Trạch Ngôn và
Vân Chu, cô nói một cách thách thức: “Tinh hoa của đàn ông là liều8 thuốc bổ tốt nhất.”
ô tô đang giữ vững tốc độ đột nhiên tăng tốc.


“Xin… xin lỗi!”


Sau khi Trạch Ngôn phản ứng lại đã nhanh chóng giảm tốc độ, vẻ mặt như vừa gặp ma.


Vân Chu ở bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh, môi mím chặt, vẻ mặt bé con không nghe thấy gì cả, bé con không hiểu gì
hết.


Chiến Lê Xuyên: …


Đôi mắt sâu thẳm của anh hơi híp lại, trong con ngươi đen như mực dường như có thứ gì đó chấn động, rồi một
ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ sâu trong đôi mắt ấy.


“Bà xã đang chê ông xã không có năng lực đó à?” “Đâu có đầu, tôi vẫn luôn tin tưởng cơ thể của A Xuyên có thể
khôi phục lại mà.” Cảnh Thiên cười híp mắt như một con cáo chạy đến khiêu khích gấu nâu nhưng lại chê cười gấu
nâu vì không thể đuổi kịp mình vậy. “Hóa ra bà xã trông mong tôi có thể thực hiện nghĩa vụ của người chồng à? Cô
yên tâm đi, đợi tôi khỏi rồi, nhất định sẽ khiến cho cô vui vẻ mỗi đêm.”


Khóe miệng Cảnh Thiên giật giật.


Vui vẻ mỗi đêm là cái quái gì vậy?


Cô không muốn vui vẻ mỗi đêm!


“A Xuyên, anh chỉ cần nhớ làm cho tôi một người máy chơi với tôi, chỉ tốt với tôi, chỉ nhìn tôi, không thèm ngó tới
người khác là được rồi.”


Chiến Lê Xuyên: …


Nói đi nói lại, anh còn không bằng một người máy à?


Cô vẫn còn đang sờ soạng người anh đấy!


Tuy anh không có cảm giác gì, nhưng chẳng lẽ cô lại không có sao?


Vốn dĩ là chọc ghẹo nhau, nhưng không hiểu tại sao ngọn lửa đó lại thay đổi rồi.


Người phụ nữ này muốn ăn đòn đúng không?


Trạch Ngôn và Vận Chu thậm chí còn không có gan liếc nhìn nhau giao lưu tư tưởng, chỉ có thể chuyên tâm nhìn
phía trước.


Xem ra quan hệ của cậu chủ và mợ chủ nhà họ càng ngày càng tốt, lúc trước họ luôn đoán rốt cuộc thì cậu chủ và
mợ chủ động bỏng lấy đâu ra nhiều chuyện để nói như vậy? Cậu chủ cũng không nói chuyện với cô hai nhiều như
với mợ chủ.


Bây giờ thì biết rồi.


Thì ra hai người ở cùng nhau toàn nói mấy chuyện hổ báo không thích hợp với trẻ em và vị thành niên,


Vân Chu: …


Rất muốn xuống xe tìm đường trở về nhà trẻ. Trạch Ngôn: … Anh ta là lái xe nhưng người đang điều khiển xe lại là cậu chủ. Người bị bại liệt có cần cao ngạo như vậy không?


Cảnh Thiên phát hiện sau khi nhắc đến người máy thì Chiến Lê Xuyên không nói chuyện nữa, cô rất sợ anh nuốt lời: “A Xuyên, sao anh không nói gì nữa thế?” “Không phải chúng ta đang nói đến thuốc bổ à, đột nhiên cô chuyển chủ đề, tôi không biết nên tiếp lời như thế nào.” Chiến Lê Xuyên cố gắng quay lại chủ đề ban đầu. Bởi vì không hiểu sao anh lại muốn tiếp tục nói về chủ đề đó với cô ngốc này.


“Ôi, anh nghĩ gì thế? Tinh hoa của đàn ông mà tôi nói là anh cần tốn sức lực và tinh thần để chế tạo người máy cho tôi. Anh đang nghĩ lệch lạc đi đâu đấy?”


Sau đó người phụ nữ kia cười ngạo nghễ như yêu tinh, còn xoa ngực anh hai cái: “Anh”