Sau khi thấy mặt bà Cảnh méo xệch đi, Chiến Lê Xuyên mới nói tiếp: “Thế nên hai vị yên tâm, nếu sau này Cảnh
Thiên không thực hiện3 nghĩa vụ như vậy thì nhà họ Chiến sẽ tự tìm người đảm bảo điều kiện ăn mặc cơ bản của
hai vị, hơn nữa ngày nào cũng sẽ có bác sĩ1 tâm lý chuyên nghiệp đến chăm sóc sức khỏe tinh thần của hai vị, đồng
thời thuê một người giúp việc cho hai vị, đảm bảo vấn đề m9ột ngày ba bữa và mặc đồ cho hai vị. Những cái khác,
hồi trước khi nhà họ Chiến ra tay vực dậy công ty của nhà họ Cảnh, chúng ta 3đã không còn nợ nần nhau gì nữa
rồi, không phải sao? Mọi người đều là người trưởng thành, hợp đồng cũng giấy trắng mực đen, khi đ8ó cũng có
mặt luật sư nữa, trước khi bộc lộ cảm xúc thì hai vị có thể nghiên cứu hợp đồng cho kỹ đã. Còn về Thiên Thiên…”
“Không ai nói cô ấy không phải con gái của hai vị, nhưng đó không phải là điều kiện để hai vị chìa tay xin nhà họ
Chiến. Khi các người đòi hỏi cô ấy một cách không giới hạn, ít nhất cũng nên nghĩ xem các người đã đem lại được
gì cho cô ấy chứ?”
Chiến Lê Xuyên nói đầy đủ lập luận dẫn chứng khiến kiểu chuột rúc sừng trâu như bà Cảnh cũng không tìm được
lời gì để phản bác ngay được.
Trạch Ngôn và Vận Chu phía sau thì ngạc nhiên.
Bởi vì cho dù là họp ở tập đoàn, giám đốc điều hành cũng hiếm khi nói nhiều như vậy về cùng một vấn đề. Nếu
một việc nào đó có quá nhiều ý kiến khác nhau, hơn nữa còn tranh cãi quá lâu, giám đốc điều hành sẽ tự làm theo ý
mình.
Cậu chủ nhà họ là kiểu người độc đoán.
Nhưng không ngờ anh lại kiên nhẫn với hai ông bà nhà họ Cảnh đến vậy.
Xem ra…
Cậu chủ thực sự để tâm đến mợ chủ rồi.
Thấy ông bà Cảnh không có lời nào để nói, Chiến Lê Xuyên mới xoay xe lăn, nhìn sang Cảnh Thiên rồi dịu dàng
bảo: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Cảnh Thiên đã đần cả người vì được Chiến Lê Xuyên bảo vệ, cô vô thức ngoan ngoãn trả lời. Cô đi theo anh mấy
bước rồi mới phát hiện ra sắc mặt anh vô cùng khó coi.
Tái nhợt đến đáng sợ.
Cảnh Thiên hít một hơi không khí lạnh lẽo ẩm ướt rồi mới hiểu ra.
Hôm nay giảm nhiệt độ rồi, có vẻ là rét nàng Bân, có nhiều nơi còn có tuyết rơi nữa. Tuy thành phố H không có
tuyết rơi nhưng nhiệt độ cũng chỉ có 2 đến 3 độ, mà trên người Chiến Lê Xuyên chỉ có một chiếc áo len.
Tuy Trạch Ngôn và Vân Chu sợ anh lạnh nên có mang thêm cho anh chiếc chăn, nhưng anh chỉ đắp chăn lên đùi.
Thời tiết lạnh dễ gây tăng huyết áp, đa số người mắc bệnh cao huyết áp đều dễ tái bệnh vào mùa đông. Tuy Chiến
Lê Xuyên không bị cao huyết áp nhưng lại là một người bị tổn hại hệ tuần hoàn, thời tiết thế này càng dễ gây tổn
thương cho hệ tuần hoàn của anh, dẫn đến áp lực bên trong cơ thể tăng cao.
Tất cả máu đều dồn về tim dẫn đến áp lực mà tim phải chịu tăng nhanh, mấy hôm trước anh còn nhập viện vì tim
có vấn đề, bây giờ hẳn là đang phát bệnh tim rồi.
Sắc mặt tái nhợt nhưng anh vẫn ngồi đó một cách cao quý thong thả, vẻ uy nghiêm không hề suy giảm.
Là để tạo uy cho cô à?
Một luồng hơi ấm ùa lên trong lòng.
Dường như sự quan tâm này hoàn toàn khác biệt với sự mạnh mẽ của người đó…
Trạch Ngôn mở cửa xe ra, Chiến Lê Xuyên dùng chút sức lực cuối cùng để mình ngồi vào xe.
Trừ Trạch Ngôn và Vân Chu ra, ông bà Cảnh, thậm chí cả Cảnh Thiên đều mở to mắt. Bởi vì chiếc xe lăn kia đã biến hình giống như người máy!!!