Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 243




Tuy liệt người trên, phần vai trở xuống không hề có bất cứ cảm giác gì, thậm chí còn không thể đứng ngồi được,
nhưng chiế3c xe lăn thông minh vẫn giúp anh ngồi thẳng lưng như có thể mãi sừng sững dù gặp phải bất kỳ điều
gì.


Khuôn mặt 1khôi ngô lạnh lẽo vô cảm, anh ngồi đó như một ngọn núi cao uy nghiêm.


Cảnh Thiên không thể ngờ được rằng Chiến L9ê Xuyên lại đến đây, hơn nữa anh còn đích thân đến.


Dù các vệ sĩ đi theo sau cô đã bị cô cắt đuôi rồi, hơn nữa l3úc này anh còn đang ở bệnh viện.


Chiến Lê Xuyên vào trong, ánh mắt cũng nhanh chóng hướng về cô gái xinh đẹp đan8g ở cách đó không xa.


Đánh nhau rồi vào đồn cảnh sát…


Sau khi đàn em báo cáo, anh cảm thấy đây đúng là chuyện mà cô ngốc nhà mình có thể làm được.


Thấy cô gái gãi đầu, ngơ ngác khi trông thấy mình, nét cười thoảng xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của Chiến Lê
Xuyên, anh gật đầu với cô.


Hàm ý vô cùng rõ ràng, đừng sợ, tôi đến chống lưng cho cô rồi.


Cảnh Thiên chắc chắn sẽ không sợ hãi và cũng đã có chân trong rồi, nhưng cô vẫn cảm động vì người đàn ông này
đã xuất hiện.


Bởi vì người mà tên khốn nạn Quan Vũ Thần kia tìm vẫn chưa thấy đến, Chiến Lê Xuyên đã đến trước rồi.


Ông bà Cảnh cũng há hốc miệng khi trông thấy Chiến Lê Xuyên.


Tuy đã gả Cảnh Thiên cho nhà họ Chiến rồi nhưng hai nhà chưa bao giờ ăn cơm chung với nhau, họ cũng chưa bao
giờ gặp cậu con rể bị liệt của nhà họ Chiến. Trong suy nghĩ của họ, người bị liệt đều vàng vọt ốm yếu, hoặc là người
toàn thịt mỡ, nói chung đều là kiểu người nhếch nhác, đầu tóc như ổ qua, râu ria lởm chởm mặt thì toàn đầu, trên
người lúc nào cũng có một thứ mùi kỳ lạ.


Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Lê Xuyên trở nên vô cùng dịu dàng yêu thương khi nhìn thấy Cảnh Thiên.


Chiếc xe lăn thông minh đưa anh đi về phía Cảnh Thiên, bà Cảnh lúc này đang đứng rất gần Cảnh Thiên để chửi
cô.


Chiếc xe lăn lại không hề giảm tốc độ khi lướt đến chỗ bà Cảnh.


Thấy chiếc xe lăn gần như đâm thẳng vào mình, bà Cảnh đành phải vội vàng tránh ra nhưng vẫn bị va phải, bà ta
kêu lên một tiếng.


Ông Cảnh bên cạnh thấy vậy bèn vội vàng kéo bà Cảnh ra sau, bà Cảnh va vào người ông Cảnh mới đứng vững lại
được.


Nhìn người đàn ông đã đến bên cạnh mình, Cảnh Thiên mới định thần lại.


“Sao anh lại đến đây?”


“Nghe nói cô đánh nhau với người ta, tôi sợ cô bị bắt nạt nên tới xem sao.” Giọng người đàn ông rất khẽ và hơi khàn, những lời nói ra lại vô cùng cưng chiều và mạnh mẽ.


“Cục trưởng Vương, nhà tôi thấy em trai mình bị đánh nên mới ra tay. Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện luôn được ca ngợi, là chị gái của Cảnh Kiệt, mở to mắt nhìn em trai mình bị người ta đánh, đây là một dạng phản đòn mang tính tự vệ vì người thân. Tôi không hề nghĩ rằng hành động dạy đỗ đối phương của nhà tôi có vấn đề gì cả. Ông thấy sao?”


Cục trưởng Vương gật đầu: “Cậu ba nói rất phải, cô nhà cũng làm rất đúng. Đám tội phạm như vậy, cho dù là cảnh sát chúng tôi cũng sẽ không hề nương tay, bắt được tên nào là xử nghiêm tên đó.”